Những ngày sau đó anh vẫn quan tâm, chăm sóc cô từng chút một.
Cô luôn cảm nhận được sự ôn nhu, tình yêu của anh dành cho cô qua từng hành động.
Cô biết anh yêu cô, không biết tình yêu đó đến như thế nào.
Hôn ước của hai người được định từ nhỏ.
Nhưng lại rất ít khi gặp nhau.
Sau khi trưởng thành thì không gặp nhau lần nào nữa.
Trước đó cả hai còn bài xích hôn ước này, nghĩ rằng sớm muộn gì hôn ước này cũng sẽ huỷ bỏ.
Vậy mà sau đó anh lại đồng ý cưới, cô lại đồng ý gả.
Cô không biết thật ra anh vì sao lại có tình cảm với cô, và bắt đầu tư bao giờ.
Và cô, cũng đã dần nảy sinh tình cảm với anh, dần ỷ lại vào anh.
Muốn nhận được nhiều hơn trong cuộc hôn nhân này.
Anh đã về nước được nửa tháng, mỗi đêm hai người vẫn ngủ chung giường, lại không hề có chuyện gì xảy ra.
Có ôm ấp, có hôn môi, nhưng sau đó anh vẫn dừng lại đúng lúc, rồi chỉ ôm cô ngủ.
Trong đầu cô luôn thắc mắc, hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân.
Nhìn lại mình cũng thấy ổn đó chứ.
Chỗ to nên to, chỗ nhỏ nên nhỏ.
Gương mặt trước đó còn được bình chọn trong cuộc thi hoa khôi trường.
Dù sau đó cô thua bởi cô bạn thân Giang Di của mình.
Vậy sao anh vẫn mãi chưa làm bước tiếp theo.
Mang theo sự hoài nghi nhân sinh, cô đêm thắc mắc ra kể với Giang Di
Cô bạn sạ đó chỉ ôm bụng cười.
Nhìn lại cô rồi tiếp tục cười, làm cô ảo não không thôi.
Buổi chiều đang làm việc thì bụng cô trướng đau âm ỉ.
Chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra, không ngoài dự đoán, bà dì của cô lại đến thăm.
Giờ tan làm đến rồi mà bụng cô quặn đau từng cơn, muốn đứng dậy ra về cũng khó đứng nổi.
Cô cố nén lại cơn đau, ôm bụng đẩy cửa phòng tổng giám đốc, đi về phía ghế sô pha rồi nằm vật ra, co ro trên ghế.
Anh trai Lý Chí Dương thấy vậy thì hốt hoảng chạy đến Em bị sao vậy, sao mặt nhợt nhạt thế này.
Ngồi dậy nào, anh đưa em đi