Biết mẹ chồng đang khó xử, cô không nỡ để bà phải suy nghĩ: Cũng được thôi
Cô quay sang nhìn Quý Thừa An: Ông xã à, cô Lâm Tuyết đi cùng cũng không sao hết.
Lúc đó sẽ cho cô ta ăn no cơm chó thôi.
Quý Thừa An không mấy quan tâm Hạ Lâm Tuyết tính toán gì, vợ anh đã nói vậy thì cứ nghe theo cô: Em thấy không sao là được.
Cô thầm mắng Hạ Lâm Tuyết trong lòng.
Hôm sau mới sau giờ sáng, điện thoại Quý Thừa An đã vang lên ầm ĩ.
Số gọi đến không hiện tên, là một dãy số lạ.
Anh nhấn nút nghe, giọng Hạ Lâm Tuyết đầu bên kia vang lên
Hôm nay anh định dẫn em đi chơi ở đâu?
Anh không có tính gắt gỏng khi ngủ dậy, nhưng vợ anh vẫn còn đang say giấc, chuộng điện thoại làm cô khó chiuj nhăn lại ấn đường làm anh lại có chút bực bội.
Hiếm mới có dịp ôm vợ ngủ mà không lo phải dậy đến công ty, vậy mà sáng sớm đã bị làm phiền.
Tôi có nói sẽ dẫn cô đi chơi sao.
Mẹ anh cũng đã nói vậy rồi, không phải Lý Mộng Nghiên cũng đã đồng ý sao.
Vậy mà cô ấy lại lật lọng không để anh dẫn em đi chơi sao.
Cô cẩn thận lời nói của mình.
Cô muốn đi đâu không liên quan đến tôi.
Nói rồi anh thẳng tay tắt điện thoại, quay sang ôm vợ rồi tiếp tục ngủ.
Trời tháng mười hai lạnh buốt, được ôm người mình yêu rúc trong chăn ngủ đến khi tự tỉnh thì còn gì sung sướng hơn.
Đến tận hơn 9h cô mới uể oải động cơ thể tỉnh dậy, mặt vẫn rúc vào cẩn cổ ấm nóng.
Anh cũng tỉnh dậy cùng lúc với cô.
Cô hơi tách ra, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mổ nhẹ một cái lên môi anh, cong môi:
Ông xã, chào buổi sáng.
Bà xã, chào buổi sáng.
Cô cong mí mắt cười vui vẻ.
Mấy ngày hôm nay cô ngủ rất ngon.
Có lẽ do thời tiết, hoặc cũng có thể là do được anh ôm vào lòng.
Rất hiếm khi anh có thời gian rảnh rỗi không phải đến công ty, không thể ở nhà lãng phí thời gian được.
Hay người cùng vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đến nhà hàng đung bữa.
Mọi chuyện đều rất vui vẻ cho đến khi Hạ Lâm Tuyết xuất hiện.
Vậy mà cô ta cho người theo dõi từng lịch trình của hai người, bám theo đến tận đây.
Đúng là người nào mặt dày hơn người đó thắng.
Cô ta mặt dày đeo bám, dù thấy sắc mặt hai người không hề hoan nghênh cô ta, nhưng cô ta vẫn cười, luôn miệng tìm chuyện bắt chuyện với hai người.
Ngồi cùng một bàn ăn hết bữa cơm.
Lúc anh đi