Lời nói bình tĩnh vừa rồi đã thành công châm lên ngon lửa tức giận của Hạ Lâm Tuyết.
Ý định của cô ta ban đầu là bắt cóc Lý Mộng Nghiên đến đây, dập tắt ý chí của cô, rồi cho người hành hạ cô.
Nhưng lúc này lửa giận đã lấn át lý trí, cô ta rống lên, đi tới góc tường cầm lên một thanh gỗ, điên cuồng chạy đến đập lên người Lý Mộng Nghiên.
Lý Mộng Nghiên hoảng sợ, một tay ôm bụng, một tay muốn chống trả những đòn đánh tới của Hạ Lâm Tuyết.
Lúc này Hạ Lâm Tuyết đã phát điên, sức lực của Lý Mộng Nghiên không thể chống lại một người đang phát điên được.
Huống hồ từ tối qua cô chưa được ăn gì, lại bị trói ở nơi này một đêm.
Những tên côn đồ đứng tại chỗ, không nhúng tay vào việc của Hạ Lâm Tuyết.
Bọn chúng nhận tiền của cô ta, cô ta chỉ thị gì thì sẽ làm theo.
Hiện tại cô ta muốn tự ra tay xử lý, bọn chúng sẽ không ngu ngốc mà nhúng tay vào.
Hạ Lâm Tuyết vẫn phát tiết, ra tay vô cùng độc ác.
Lý Mộng Nghiên hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô đã cầu nguyện anh sẽ nhanh chóng tìm được cô, bao vệ mẹ con cô.
Nhưng từng giây phút trôi qua mà anh vẫn chưa xuất hiện.
Một lúc sau đó, mặt đất xuất hiện một vũng máu, càng ngày càng lan rộng.
Hạ Lâm Tuyết nhìn thấy máu ngày càng nhiều thì tâm trạng càng kích động, vứt thanh gỗ ra, ôm bụng cười càng ngày càng lớn.
Bọn côn đồ thầm sợ sẽ xảy ra chuyện lớn, lo lắng nghĩ xem nên dọn dẹp chuyện này thế nào.
Bên ngoài bỗng truyền đến một loạt động tĩnh lớn, sau đó cửa bị đá văng ra.
Một nhóm người tràn vào, trong nháy mắt kiểm soát hết đám côn đồ trong căn phòng.
Quý Thừa An và Lý Chí Dương cũng xong vào, cảnh cô nằm co quắp trên vũng máu đánh thẳng vào mắt, cơn đau truyền đến trái tim, vô cùng đau đớn.
Trong giây phút ấy, Quý thừa An như đã đánh mất linh hồn mình.
Lý Chí Dương lao đến ôm cô lên, chạy ra khỏi căn nhà, Quý Thừa An lấy lại tinh thần, chạy ngay sát cạnh, lao