Quý Thừa An tự mình lái xe đưa Quý Mộng Nghiên tới viện.
Xe dừng lại, anh đưa cặp lồng đưa cô:
Lúc sáng thím Vương có chuẩn bị đồ ăn cho mẹ.
Giờ cũng đã muộn, cô chạy đi mua đồ ăn cho mẹ cũng không kịp.
Cô không khách sáo nữa, đưa tay cầm lấy cặp lồng.
Sau đó đi một mạch vào toà nhà bệnh viện, đến cả chào tạm biệt anh cũng không muốn nói.
Công việc đang bận rộn, trợ lý liên tục gửi tin nhắn thông báo tình hình cho anh từ sáng sớm, anh vẫn chưa xem.
Xử lý hết một lượt, anh nhìn qua đồng hồ đeo tay, đã tám giờ tối.
Giờ này cô đã ăn tối rồi.
Anh không chuẩn bị đồ ăn cho cô nữa.
Trên đường tới bệnh viện anh rẽ qua một nhà hàng khá nổi tiếng, giải quyết bữa tối.
Công việc nhiều, trưa nay anh cũng chưa có ăn cơm.
Tới bệnh viện, anh đi ngang qua mảnh vườn cạnh bệnh viện.
Nơi đây có chút quen thuộc, bước chân anh vẫn đều đều đi về phía trước.
Bỗng anh chợt dừng lại, mắt thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên băng ghế.
Những lần anh từ xa trộm ngắm cô, cô cũng đang ngồi trên băng ghế đó.
Lý Mộng Nghiên đang hồi tưởng lại quãng thời gian sau tai nạn đó.
Mọi chuyện như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
Cô bỗng nhớ đến anh bạn cô vô tình giúp đỡ.
Từ ngày xuất viện anh ấy đã không còn xuất hiện nữa.
Đó là người bạn đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy, người kiên trì ngồi nghe những câu chuyện nhàm chán cô kể.
Ngày ngày tới thăm cô, làm cô không còn thấy cô đơn nữa.
Hơn một năm không gặp lại anh ấy.
Anh ấy có an toàn không, có bị đám người xấu kia truy đuổi nữa không.
Chỉ cần anh vẫn an toàn, khoẻ mạnh, không cần phải gặp lại.
Vẫn đang mơ màng nhớ về ngày đó, bên cạnh cô bất ngờ xuất hiện một bóng người, ngồi xuống ở đầu kia băng ghế.
Lý Mộng Nghiên quay mặt sang nhìn theo phản xạ tự nhiên.
Sửng sốt không kịp phản ứng lại.
Anh bạn đó, vẫn mũ đen, đeo khẩu trang xuất hiện bên cạnh cô như ngày đó.
Cô kích động: Đã lâu không gặp, anh khoẻ chứ.
Tôi đã rất tò mò liệu anh có sống tốt không.
Chúng ta đã không gặp hơn một năm rồi.
Đám người đó không dám xuất hiện nữa đâu.
Thời gian vừa rồi anh cần ở cạnh một người quan trọng.
A, có phải anh