Dù có thuyết phục thế nào, cô cũng không để anh lại căn hộ bên này.
Đuổi anh về nhà của mình.
Hứa hẹn chắc chắn rằng sẽ trở về cùng chuyến bay với anh.
Lúc này anh mới miễn cưỡng trở về nhà mình.
Đặt hai vé máy bay vào chiều ngày hôm sau.
Rồi mới yên tâm đi tắm, xong xuôi anh thu dọn đồ đạc rồi mới đi ngủ.
Ở căn hộ bên cạnh, Lý Mộng Nghiên vẫn đang thất thần nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Liệu rằng có phải cô đã chìm đắm quá sâu vào đau khổ.
Thời gian qua đi, vết thương cũng không còn đau nữa, cô có nên cho cả hai một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.
Dù sao, hai người chưa từng bớt yêu đối phương.
Sáng hôm sau Quý Thừa An dậy từ sớm, đi mua đồ ăn sáng tới gõ cửa căn hộ bên cạnh.
Gõ hơn chục lần cánh cửa mới mở ra.
Lý Mộng Nghiên vẫn đang mặc bộ đồ lụa thoải mái, tóc hơi rối, quầng thâm dưới mặt hiện lên rõ rệt.
Đêm qua không ngủ được à.
Nhìn em rất mệt mỏi đó.
Vừa ngủ được một chút đã bị anh đánh thức, anh lại còn dám hỏi à.
Vậy em ăn sáng một chút đi rồi ngủ tiếp.
Trưa anh lại sang gọi em.
Không cần, tôi cũng không ngủ được nữa.
Cũng când thu xếp đồ đạc.
Để anh làm, em cứ nghỉ ngơi đi.
Không phiền anh.
Em mau ăn sáng đi.
Nói xong anh không cho cô kịp phản ứng, anh đứng dậy đi vào phòng thay đồ, lôi ra được một chiếc vali.
Bắt đầu xếp đồ giúp cô.
Lý Mộng Nghiên cũng không có ý định ngăn lại.
Cô ăn nhanh một phần xong lại lên giường tiếp tục ngủ.
Phòng bên cạnh, Quý Thừa An cặm cụi xếp đồ, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng va chạm nhẹ, còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Trong nhà khá yên tĩnh nên tiếng động càng rõ ràng.
Ăn sáng xong, cơn buồn ngủ cũng tan mất, Lý Mộng Nghiên nằm lăn qua lăn lại trên giường không ngủ lại được nữa.
Chuyến bay lúc một giờ chiều, hiện tại mới có chín giờ sáng.
Vẫn còn khá nhiều thời gian, cô lấy tai nghe, mở một bộ phim ra xem.
Qua nửa bộ phim, cô dần chìm vào giấc ngủ, trên tay vẫn đang giữ điện thoại.
Xếp hết đồ đạc của cô vào trong hai chiếc vali