Vào bệnh viện, lấy số đăng ký chờ đến lượt.
Lý Mộng Nghiên để điện thoại chế độ im lặng trong túi xách.
Tâm trạng đang kích động lại hồi hộp, cô chẳng nhớ đến chiếc điện thoại nữa.
Quý Thừa An goin cho cô nhiều cuộc nhưng không ai bắt máy.
Anh lo lắng chạy đến bệnh viện.
Tìm khoa khám bệnh rồi đi thẳng tới.
Ngó nghiêng tìm một lượt mới thấy bóng dáng quen thuộc của cô đang cúi mặt ngồi bất động trên hàng ghế.
Anh thờ phào một hơi, nhanh chân bước tới, co gối khuỵ xuống trước mặt cô.
Ánh mắt mọi người lấp lánh nhìn về phía hai người, mấy cô gái thì vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Tình yêu của ngừoi đàn ông phải lớn đến đâu mới có thể không để ý mặt mũi, khuỵ gối với người con gái ở nơi công cộng như thế.
Lý Mộng Nghiên giật mình ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc nhìn anh, anh ở ngay trước mặt cô, cô có thể nhìn rõ hình bóng mình trong mắt anh.
Sao anh lại ở đây.
Em thấy khó chịu ở đâu, bị đau chỗ nào.
Sao không báo cho anh biết.
Gương mặt anh căng thẳng, hơi thở vẫn còn chút dồn dập vị đi nhanh, ánh mắt không giấu nổi lo lắng.
Em không sao cả, chỉ là hơi mệt chút nên đi kiểm tra thôi.
Em định có kết quả mới báo với anh.
Anh là chồng em mà lại không biết gì cả, em ốm anh phải là ngừoi đưa em đi bệnh viện, chứ không phải để em cô đơn đi khám bệnh một mình như vậy.
Lúc anh nhìn thấy cô lẻ loi ngồi gục mặt ở sảnh chờ, không biết anh đã thầm chửi rủa, trách bản thân mình bao nhiêu.
Em thật sự không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là hơi mệt thôi.
Anh đỡ em đứng dậy, chúng ta không chờ nữa, anh đưa em đi khám.
Nhưng vẫn chưa đến lượt mà.
Không sao, chúng ta lên thẳng văn phòng giám đốc bệnh viện.
Hả.
Bệnh viện này là của bạn anh.
Em đã từng gặp qua rồi nhưng chắc không nhớ.
Gương mặt cậu ta chẳng có gì đặc biệt cả.
Bạn anh cũng là bác sĩ.
Ừ, cậu ta mở bệnh viện, chỉ nhận xem bệnh cho vài trường hợp đặc biệt thôi.
Nhưng...nhưng em