Trở về Vương phủ mặc dù hiện tại vương phủ xuất hiện thêm không ít người nhưng Ngôn Tuấn Hàn cũng không để tâm hơn nữa mùa đông y cũng sẽ không ra ngoài người khác cũng không thể vào Các được nên suy cho cùng đám người được phái đến chỉ có thể ở trong phủ nghe ngóng chút tin tức
Ngược lại Ngôn Tuấn Hàn rất thảnh thơi mà tịnh dưỡng, còn bắt Tại Chính Hiên làm người tiếp khắp sân cho y, đương nhiên Tại Chính Hiên sẽ đồng ý, Tống Kỳ Nam ở lại hai hôm liền phải trở về Lam Ninh trấn, trước khi đi hắn cũng nói vài lời với y nhưng Ngôn Tuấn Hàn chỉ đáp lại đợi một thời gian nữa hẳn tính, Tống Kỳ Nam cũng không hối thúc y để y có thời gian suy nghĩ
“Nhiêu đây được chưa, nhiều người tuyết như vậy ta thấy đến khi tuyết tan sẽ thành hồ nước mất thôi”
Tại Chính Hiên nói
“Nếu lúc này có món gì đó ấm ấm ăn thì hay biết mấy”
Tại Chính Hiên nghe là biết Ngôn Tuấn Hàn là muốn ăn gì nhưng thân thể y không khoẻ nếu như ăn vào cổ họng không tốt sẽ mất giọng thì sao
“Đợi ngươi khoẻ hơn sẽ mang lẩu thật ngon đến cho ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn chỉ uỷ khuất mà gật đầu biết sao được Huỳnh Liên đã căng dặn y không được ăn này ăn kia đủ thứ cả đến khi thân thể ổn hơn
“Bên ngoài thế nào rồi”
“Bên ngoài đều tin ngươi hôn mê bất tỉnh an tâm, chỉ là bây giờ ai cũng biết Lục vương gia không được Hoàng thượng yêu thương nữa nhiều kẻ lại đem chuyện trước đây ra dâng tấu lên Hoàng thượng để phế bỏ truất vị vương gia của ngươi, phế ngươi thành thứ dân”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền cười nhạt
“Chuyện này không cần nói cũng biết có tay của Ngôn Đình Anh góp vào, không cần lo lắng, ngày kia chúng ta rời phủ một chuyến, bảo Kim Hoa An và Viên Trình Nam vào đây”
Tại Chính Hiên gật đầu sau đó liền triệu Kim Hoa An và Viên Trình Nam vào
“Điện hạ”
“Đứng lên đứng không cần phải hành lễ”
Viên Trình Nam và Kim Hoa An liền đứng dậy
“Ngày mai ta và Tại thị vệ ra ngoài một chuyến ngươi và Kim Hoa An ở lại đây giả dạng chúng ta an tâm ta có chuẩn bị nếu như có người đến bất chợt cũng không cần lo có Tôn Tình giải quyết”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Viên Trình *** *** dặn
“Thuộc hạ tuân lệnh”
“Được rồi lui xuống nghỉ ngơi đi còn có quan sát những người được hoàng cung đưa đến sau đó cẩn thận báo cho ta biết đặc điểm của họ”
Hai người liên lui xuống, Tại Chính Hiên tò mò Ngôn Tuấn Hàn đang muốn làm gì
“Ngày mai chúng ta chuẩn bị xe ngựa ra ngoài thành một chuyến ở trong phủ có chút chán rồi, gần sáng chúng ta rời phủ, xe ngựa để Chu Đình chuẩn bị, chúng ta đến câu lang viện của hắn”
Tại Chính Hiên gật đầu
“Ngươi muốn ra ngoài thành có chuyện gì sao”
“Đúng là có chuyện cũng như ta muốn ra ngoài đi dạo một chuyến”
Ngôn Tuấn Hàn vốn ý định sẽ ra ngoài tra chút tin tức sẵn tiện ra ngoài nhìn ngắm khí trời năm nay như thế nào có thể dựa vào thiên tượng tung ra chút lời đồn cũng tốt
“Ngươi đã nghe việc Quý phi bị huỷ dung nhan chưa”
Tại Chính Hiên nghe Dinh Lâm bẩm báo lại chuyện thú vị liền kể cho Ngôn Tuấn Hàn nghe
“Thật sao, chắc rằng Phụ hoàng sẽ đau lòng lắm vì không được thấy dung nhan của Quý phi xinh đẹp nữa rồi”
“Ta nghe nói Hoàng thượng cho thái y hết sức chữa trị nhưng thái y chỉ đành bó tay, Chu công tử ra tay cũng thật ác”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy càng cười lớn hơn, Chu Đình quả là bằng hữu tốt của y mà, mặc dù không tận mắt chứng kiến dung nhan hiện tại bị huỷ của Quý phi nhưng y tưởng tượng liền cảm thấy hài lòng vô cùng, muốn hãm hại mẫu hậu của y như vậy đối với bà ta