Tại Chính Hiên gần đây luôn có dự cảm bất an, hắn không dám rời khỏi Ngôn Tuấn Hàn nửa bước, hắn cứ cảm giác được chỉ cần hắn không chú ý y sẽ biến mất vậy, thêm nữa đại thọ càng đến gần khiến cho hắn càng bất an hơn
Hôm nay Ngôn Tuấn Hàn lại đến tửu lâu tìm Chu Đình, y không cho hắn theo cùng vào bên trong cho nên hắn chỉ có thể ở bên ngoài đợi y
Bên trong phòng Tống Kỳ Nam đang tay ôm một tiểu quan kiều diễm tay kia đang nâng rượu cùng Chu Đình, Chu Đình lúc này tay cũng ôm ấp tiểu quan bên cạnh, Ngôn Tuấn Hàn chỉ lắc đầu một cái rồi ngồi xuống cùng họ
Chu Đình liền cho hai tiểu quan kia lui xuống
“Tuấn Hàn sắc mặt ngươi càng ngày càng không tốt rồi đây”
Chu Đình nhắc nhở
“Ta biết, ngày kia là đến đại thọ, an tâm xong việc ta sẽ ngoan ngoãn theo Kỳ Nam rời đi”
“Gần đây mọi chuyện thế nào rồi”
“Đương nhiên là đều thuận lợi cả, ngươi an tâm ta đoán chắc hơn nửa số quân của bọn chúng đã trúng độc, chỉ một hai ngày nữa độc sẽ phát tác đến lúc đó chúng ta chỉ ngồi xem mà thôi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, tiêu hao càng nhiều binh lực của Ngôn Đình Anh càng tốt để hắn trở tay không kịp, lần này Ngôn Đình Anh khó mà thoát được nữa
“Công lao lần này của ngươi và Kỳ Nam rất lớn, hai người nếu muốn được ban thưởng gì cứ nói”
Chu Đình nghe đến ban thưởng liền hớn hở, Tống Kỳ Nam thì không quan tâm ban thưởng gì đó hắn chỉ quan tâ m đến Ngôn Tuấn Hàn mà thôi
“Ta không cần gì nhiều a, ta muốn mở rộng câu lang viện hơn”
Lời vừa nói ra của Chu Đình khiến Ngôn Tuấn Hàn và Tống Kỳ Nam nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, nơi này vẫn chưa đủ lớn hay sao
“Có cần đề luôn bảng hiệu Kỹ viện danh tiếng nhất của Bình Thiên quốc luôn hay không”
“Nếu vậy càng tốt, ta sẽ rất vui nếu nơi này nổi tiếng a”
Ngôn Tuấn Hàn triệt để câm nín, đến bây giờ y mới hiểu tại sao Chu Đình bị đuổi khỏi nhà rồi, với tính tình không bình thường như này cũng khó mà ở trong giang hồ được
Ba người uống rượu không lâu thì Ngôn Tuấn Hàn cũng cáo từ rời đi, Tại Chính Hiên vẫn ở bên ngoài đợi y trở ra, không biết tại sao hôm nay tâm trạng Ngôn Tuấn Hàn lại vui vẻ lạ thường kéo Tại Chính Hiên lén lút đi đến những ngóc ngách trong kinh thành
Lúc này trên tay y đang vui vẻ cầm một sâu hồ lô đường mà Tại Chính Hiên vừa mới mua cho y
“Quả thật mà nói hồ lô ở kinh thành vẫn là ngon nhất, sau này có dịp nhất định mang cả xe hồ lô về phủ”
Tại Chính Hiên nghe vậy liền cười
“Nếu ngươi muốn bây giờ ta có thể đen về cho ngươi không phải sao”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu, câu nói sau này của y có nhiều ý nghĩa, y không muốn cho hắn biết
“Ta nhớ nơi này rất gần phủ tể tướng trước đây, chúng ta đến đó nhìn qua một chút được không”
Tại Chính Hiên gật đầu, mặc dù phụ thân hắn bị trị tội nhưng hoàng thượng không hề tịch thu gia sản, phủ tể tướng vẫn là của Tại gia chỉ là sau này hắn và ca ca cũng ít khi trở về, trong phủ chỉ có một hai hạ nhân quét dọn mà thôi
Ngôn Tuấn Hàn cùng Tại Chính Hiên bước vào bên trong, nơi này cũng không thay đổi mấy so với trước đây y đến, chỉ là đã tĩnh mịch hơn xưa nhiều thôi
“Chúng ta đến từ đường được không ta muốn đốt cho phụ thân của ngươi một nén nhang”
Tại Chính Hiên gật đầu, hắn cũng muốn đến từ đường đốt cho phụ thân phụ mẫu nén nhang, cũng muốn dẫn Ngôn Tuấn Hàn đến chính thức ra mắt với họ
Từ đường của Tại gia có không ít bài vị, dù gì Tại gia cũng đã làm quan nhiều