Lúc Ngôn Tuấn Vỹ rời đi, Ngôn Tuấn Hàn vẫn ngồi đó bất động, y cảm thấy như lần nữa trải qua đau đớn khi mất đi người thân vậy, cho dù kiếp này có cơ hội làm lại sống lại một đời nhưng cũng chẳng thay đổi được việc phụ hoàng băng hà, cũng không tránh được việc kinh thành lần nữa đổ máu, nhưng lần này đổi lại y có được Tại Chính Hiên bên cạnh, không biết là ông trời có phải trêu đùa y hay không
“Hàn nhi đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều đã là ý trời chúng ta không thể nào có thể làm trái ý trời được, cho dù bây giờ có cứu được Hoàng thượng thì cũng đã muộn rồi”
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên biết nhưng y lại cảm thấy mất mát, rốt cuộc thì y cũng chẳng làm được gì cả
Tại Chính Hiên biết Ngôn Tuấn Hàn lúc này đang rất cần một cái ôm để có thể bình tâm trở lại, hắn liền ôm lấy y, ôm chặt lấy y cảm nhận hơi ấm bên cạnh hắn từng chút từng chút một
Hai người trải qua một buổi sáng nặng nề, nhưng tiếp theo đó cả hai liền chuẩn bị kế hoạch cho ngày mai, ngày quyết định số phận của Bình Thiên quốc sẽ nằm trong tay ai
Ngôn Tuấn Hàn nhờ đến sự giúp sức của Chu Đình và Tống Kỳ Nam, hai người bọn họ mặc dù không muốn xen vào việc này nhưng Ngôn Tuấn Hàn đã mở lời hai người liền đồng ý giúp y giải quyết những tên có võ công cao cường hơn
Phía ngoài thành chỉ cần khi bọn họ bắn pháo hiệu thông báo thì Tại Chính Điền sẽ lập tức dẫn quân tiến vào thành hộ giá, y và Tại Chính Hiên sẽ ở trong cung khi Ngôn Đình Anh bắt đầu hành động cả hai người sẽ ở đó bảo vệ Hoàng thượng cũng như không để triều đình lọt vào tay Ngôn Đình Anh
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả, cái bẫy đã được văng ra chỉ đợi cá bơi vào, lần này Ngôn Đình Anh sẽ không thoát được, sẽ không có Ngôn Đình Quang nào xuất hiện thay hắn chịu tội nữa
Nhắc đến Ngôn Đình Quang, y không khỏi bất ngờ Ngôn Đình Quang cứ như vậy mang Phùng Kiều Ngọc bỏ trốn, Ngôn Đình Anh đối với nàng ta không chút tình cảm nên cũng mặc kệ để Ngôn Đình Quang dẫn người rời đi, đời này y không muốn động đến Phùng Kiều Ngọc cho nên mặc kệ, sống chết của nàng ta tự nàng ta liệu lấy vậy, theo Ngôn Đình Quang rời đi vẫn còn đường sống hơn là ở lại nơi này
Lúc này ở phủ của Ngôn Đình Anh, hắn đang ôm lấy Hạ Đinh, chỉ còn một ngày nữa thôi hắn sẽ đưa người trong lòng hắn trở thành Nam hậu của hắn, mang tất cả mọi thứ dâng tặng cho y, chỉ có như vậy mới xứng đáng với Đinh nhi của hắn
“Ngày mai trẫm sẽ trở thành Hoàng đế, Đinh nhi sẽ làm Hậu của trẫm, Đinh nhi có vui hay không”
Hạ Đinh gật đầu bề ngoài tỏ ra vui vẻ nhưng bên trong lại suy tính chuyện khác, chỉ cần ngày mai nữa thôi y sẽ giành lại được tất cả, tất cả mọi thứ sẽ có được trong tay cả Địch quốc và Bình Thiên quốc, sẽ trở thành kẻ mạnh nhất, cũng sẽ báo thù được cho tỷ tỷ của y, xem như những năm qua chịu không ít cực khổ cũng xứng đáng đi
“Đinh nhi, ta thật sự rất yêu ngươi”
Ngôn Đình Anh hôn lên tráng của Hạ Đinh, hắn làm tất cả mọi thứ là vì Hạ Đinh, chỉ cần Hạ Đinh muốn cho dù là cả thể giang này hắn cũng sẽ dâng lên cho y, vì Đinh nhi của hắn đã mang hắn ra khỏi những tháng ngày mệt mỏi kĩa đã cùng hắn đi qua rất nhiều chuyện, cũng là người hắn thương yêu nhất cho dù có chết hắn vẫn muốn Hạ Đinh mãi mãi sẽ hạnh phúc
Rốt cuộc thì ngày mà cả Ngôn Tuấn Hàn lẫn Ngôn Đình Anh chờ đợi cũng đã đến, lần này chính là quyết định kết thúc chấm dứt cho cuộc tranh giành ngai vàng, chỉ duy nhất ngày hôm nay mà thôi
Yến tiệc mừng đại thọ của Hoàng đế vô cùng náo nhiệt, linh đình, bá quan văn võ đương nhiên cũng có mặt đầy đủ, các vị hoàng tử, công chúa, vương gia hoàng thân quốc thích đều có mặt không ai dám vắng mặt cả
Ngôn Tuấn Hàn ngồi ở một bàn riêng kế vị trí thái tử của ca ca y Ngôn Tuấn Vỹ
Tại Chính Hiên và Tôn Tình quỳ ở phía sau y
Bên phía đối diện Ngôn Đình Anh ngồi đó sau lưng chính là Hạ Đinh đang quỳ, ánh mắt của Ngôn Đình Anh nhìn hai huynh đệ y chính lf bộ dạng đắc ý, suốt bao nhiêu năm qua luôn phải đứng phía sau hai kẻ kia khiến cho hắn đã sớm không chịu đựng được, bây giờ chỉ chốc lát nữa thôi tất cả những thiệt thòi bao lâu qua mà hắn phải chịu đều trả lại đủ
Hạ Đinh nhìn về phía Ngôn Tuấn Hàn cứ có cảm giác không đúng về người này, một kẻ dường như không tạo ra uy hiếp