Ngôn Tuấn Hàn vẫn như mọi ngày mà ngồi vẽ tranh, Tống Kỳ Nam đều đặn mang thuốc đến cho y, tranh mà Ngôn Tuấn Hàn vẽ ra đều được Tống Kỳ Nam giữ lại một phần, mang ra hệ hoài bán một phần theo như ý muốn của y.
Tranh của y vẽ rất đẹp rất được giá cao, nhiều bức lên đến ngàn lượng
“Ở đây đã lâu như vậy e rằng ngươi cũng nhàm chán, ngày mai ta dẫn ngươi đến trấn bên dưới núi có đi dạo một vòng có được không”
Ngôn Tuấn Hàn ngưng bút nhìn ra bên ngoài, y đã ở đây một thời gian, ngoài gian phòng và xung quanh nơi này y chưa bao giờ đi xuống núi, lúc mới đến đây có đi ngang qua trấn nhỏ kia, cũng rất tấp nập, cuộc sống của người trong trấn rất sung túc, Tống Kỳ Nam từng nói có dịp sẽ mang y đến trấn đi dạo một vòng
“Cũng được, đã lâu ta chưa ra bên ngoài, Kỳ Nam ngươi có tin tức của Chu Đình không”
Tống Kỳ Nam lắc đầu, hắn cũng đang dò la tung tích của Chu Đình nhưng kết quả vẫn là không có gì cả
Ngôn Tuấn Hàn thở dài, bốn người bọn họ bây giờ chỉ còn y và Tống Kỳ Nam là bình an, hai người còn lại một người không biết đang nơi nào còn một người thì đi khắp nơi tìm người còn lại trong vô vọng, ngay cả chức vị minh chủ cũng mặc kệ không quan tâ m đến
“Tranh lần trước bán rất được giá, đây là ngân lượng mà bọn họ trả cho bức tranh, ngươi xem có hài lòng không”
Tống Kỳ Nam đưa ra một gương nhỏ đựng những thỏi bạc, Ngôn Tuấn Hàn gật đầu nhẹ, y cũng không quan trọng lắm chỉ là muốn kiếm thêm một chụt bạc vụn mà thôi
“Tuấn Hàn bệnh tình ngươi đã dần ổn, ngươi có thể sẽ mau chống có thể quay về Bình Thiên quốc, ngươi có muốn quay về không”
Tống Kỳ Nam phân vân rất lâu mới dám nói ra những lời này, hắn lưu luyến Ngôn Tuấn Hàn nhưng hắn cũng biết hắn chẳng thể giưc y lại được, hắn càng không có tư cách giữ y lại bên cạnh mình, hắn chỉ có thể thầm mong rằng Ngôn Tuấn Hàn được hạnh phúc.
Nhưng bây giờ hắn lại không nỡ để y rời đi, hắn ích kỷ thật nhưng hắn cũng biết rằng bọn họ sẽ chẳng được tới đâu
“Ta không biết, tâm nguyện của ta là giúp ca ca thuận lợi lên ngôi, huynh ấy đã thuận lợi lên ngôi, ta ….
”
Ngôn Tuấn Hàn cũng muốn trở về nhưng y sợ đối mặt với Tại Chính Hiên, y sợ Tại Chính Hiên sẽ ghét bỏ y hoặc có khi sẽ hận y, y đi không một lời để lại cho hắn cũng không cho hắn biết bất cứ chuyện gì, nếu y là y nhất định hận
“Ta biết ngươi lo lắng những gì nhưng ngươi không nghĩ rằng hai năm qua ngươi ở nơi này cũng chẳng vui vẻ gì ngươi luôn nhớ nhung Tại Chính Hiên, Tại Chính Hiên cũng chẳng sống tốt một chút nào, người của ta theo dõi hắn hắn gần như muốn phát điên sau khi ngươi biến mất, hắn sống dở chết dở một thời gian sau đó lại đi đánh trận khắp nơi, đến tận bây giờ nhưng ngươi có biết không hắn vẫn luôn âm thầm tìm ngươi, chỉ cần có tin tức ngươi ở đâu hắn liền đích thân đến nơi đó tìm kiếmc Tuấn Hàn ngươi đừng như vậy đừng vì sự lo sợ không rõ của bản thân mà bỏ lỡ”
Tống Kỳ Nam khuyên răng, Ngôn Tuấn Hàn chỉ im lặng, hắn thấy vậy cũng không làm phiền y mà ra ngoài để y có thể tịnh tâm suy nghĩ mọi chuyện
Tại Chính Hiên lúc này đang chuẩn bị mang theo một đội lớn ám vệ của bản thân đến Thịnh Hà quốc đòi người, đối với chuyện này Ngôn Tuấn Vỹ chỉ có thể xem như không biết chuyện gì
Trên triều bàn tán xôn xao, đại tướng quân vừa được phong chức đột nhiên biến đi đâu mất làm bá quan văn võ hoang mang nhưng Hoàng thượng vẫn bình thản