Ngôn Tuấn Hàn tiếp tục uống rượu, Ngôn Tuấn Vỹ liền ngăn cản
“Tôn Tình ngươi không can ngăn thái tử hay sao”
Tôn Tình thật muốn nói ta có can thưa vương gia nhưng mà là can không được a
“Thuộc hạ bất lực”
Ngôn Tuấn Vỹ thật muốn xem xem trong đầu hai chủ tử nhà họ chứa cái gì không biết nữa, thật là
“Được rồi ta không biết đệ làm sao, nhưng ta nói đệ tiếp tục không lên triều không được, hôm nay uống nhiêu đây là đủ rồi, Tôn Tình đỡ thái tử đi nghỉ ngơi mau lên”
Tôn Tình vâng lệnh đi làm, Ngôn Tuấn Hàn không muốn đi nhưng nhìn biểu cảm nổi giận của Ngôn Tuấn Vỹ liền hậm hực mà đi
Ngôn Tuấn Vỹ sau khi thấy Ngôn Tuấn Hàn đườ Tôn Tình đỡ đi liền ra bên ngoài kêu Tại Chính Hiên nói chuyện một lát
“Vương gia có gì căn dặn”
“Chính Hiên chúng ta không phải người lạ, không cần khách khí gọi ta vương gia”
Tại Chính Hiên gật đầu
“Ngươi làm thị vệ bên cạnh y tại sao không can ngăn y lại, ngươi có biết từ sau việc y cầu xin cho ngươi mà bá quan văn võ đã có biết bao nhiêu lời đồn hay không hả”
Tại Chính Hiên đương nhiên biết
“Ngươi gốt cuộc với đệ ấy là cái dạng vì không biết ta thật không hiểu hai người các ngươi nghĩ gì mà”
Ngôn Tuấn Vỹ thở dài
“Ta chỉ là thị vệ không can ngăn được thái tử là lỗi của ta”
“Lỗi với phải gì, Hàn nhi y từ nhỏ người y nghe lời nhất không phải phụ hoàng mẫu hậu cũng không phải ta mà là ngươi, ngươi nói xem từ lúc nào ngươi và đệ ấy xa cách như vậy hả”
Tại Chính Hiên thở dài hắn đương nhiên biết lúc còn nhỏ chỉ cần hắn nói y liền ngoan ngoãn nghe theo so với hoàng hậu nói còn nghe lời hơn, chỉ là sau này thật nhiều biến cố xảy ra hắn cũng không còn là thiếu niên lúc nhỏ nữa, Ngôn Tuấn Hàn cũng không còn là tiểu hoàng tử nữa bọn họ đều chính là đã trưởng thành cả rồi
“Nhưng bây giờ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến ngươi nghĩ y còn nghe lời ta nói hay sao”
Ngôn Tuấn Vỹ cười khinh, không phải do ngươi thì là do ai nữa
“À ta quên mất ngươi và Hàn nhi từ lâu đã không còn như trước nữa, ta không biết ngươi đối với Hàn nhi là như thế nào nhưng ta biết một điều Hàn nhi y thích ngươi, chỉ có điều ngươi trong lòng đã có Kiều Ngọc mà thôi”
Tại Chính Hiên thở dài, quả thật có nhiều chuyện không còn trong phận sự quản lí của hắn nữa, hắn không biết tại sao Ngôn Tuấn Hàn lại đột nhiên thay đổi như hiện tại
Tôn Tình đỡ Ngôn Tuấn Hàn đi nghỉ ngơi thì nhận thấy chủ nhân mình không hề say hơn nữa người còn tỉnh hơn bao giờ hết
“Thái tử người không say à”
Ngôn Tuấn Hàn cười, say thế nào được chứ y đã uống bao nhiêu đâu chỉ là muốn diễn cho hoàng huynh y tin là y bây giờ ngoài uống rượu ra chẳng thích gì nữa cả nếu hoàng huynh y tin thì chắc chắn bá quan văn võ càng tin, như vậy sớm hay muộn bọn họ cũng dâng tấu phế thái tử mà thôi
“Ngươi nghĩ lúc nãy ta uống bao nhiêu”
“Một bình a”
“Vậy làm sao say được, à Tôn Tình ngày kia người mang vài nữ nhân đến nhất định phải lựa nữ nhân xinh đẹp càng xinh đẹp càng tốt đưa đến hầu rượu ta”
Tôn Tình mở to mắt, nàng nghe nhằm a, thái tử người muốn mỹ nữ sao, ta còn nghĩ ngày kêu ta mang mỹ nam đến thì hợp lí hơn
“À thêm vài nam nhân có mỹ mạo xinh đẹp nữa”
Tôn Tình mặc dù không biết thái tử đang muốn làm gì nhưng vẫn vâng lệnh mà đi làm
Ngày hôm sau trời vừa sáng thái tử điện hạ liền kéo Tôn Tình ra ngoài, Tại Chính Hiên chỉ biết nhìn theo, bây giờ hắn là thị vệ không thể tự do mà ra ngoài cung như trước