Ngôn Tuấn Hàn cười nhẹ, quả thật bất cứ chuyện gì y muốn làm đều không qua mắt ca ca mình được, Ngôn Tuấn Vỹ so với y vẫn thích hợp làm hoàng đế hơn
“Huynh cũng biết ta ở trong cung sẽ chán chết, cho nên mới ra ngoài, dù gì cũng không ai biết”
Ngôn Tuấn Vỹ thở dài
“Nếu Chính Hiên hắn không đến vương phủ nói cho ta biết, chắc chắn lần này đệ không có bình an mà ngồi đó, có biết trên triều bọn đại thần dâng tấu lên muốn phụ hoàng phế bỏ thái tử hay chưa hả, đệ từ khi nào làm việc không biết suy nghĩ như vậy, phụ hoàng đặt tất cả kỳ vọng của người vào đệ đệ nhìn xem đệ làm cái gì”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, người phát hiện y trốn đi là Tại Chính Hiên sao, từ khi nào hắn lo nhiều đến như vậy
“Hoàng huynh ta đã nói không muốn làm thái tử, bọn họ dâng tấu phế ta cứ việc phế không lẻ huynh không biết sao”
“Nhưng việc đó không nói đến, đệ như thế nào lại có quan hệ với đám người của võ lâm, không phải đệ không biết võ lâm và triều đình luôn đối đầu nhau hay sao, đệ lại kết giao với con trai của minh chủ võ lâm, đệ…đệ thật kamf ta tức chết mà”
Ngôn Tuấn Vỹ đập bàn một cái, Tôn Tình giật mình rơi cả sách, lần đầu thấy tứ vương gia nổi giận với điện hạ như vậy, suốt thời gian nàng theo điện hạ chưa từng được nhìn thấy a
“Hoàng huynh võ lâm không phải đều đối đầu với triều đình hơn nữa bọn họ là bằng hữu của ta”
Ngôn Tuấn Hàn không biết vì sao đối với võ lâm Ngôn Tuấn Vỹ lại không thích như vậy nhưng y không muốn Ngôn Tuấn Vỹ đánh đồng bằng hữu của mình với những kẻ trong võ lâm
“Ta thật sự hết nói nổi đệ, Hàn nhi đệ có biết ta đã lo lắng cho đệ như thế nào không, mẫu hậu chỉ có hai chúng ta đệ nếu xảy ra chuyện gì ta làm sao ăn nói với người, hơn nữa nếu chuyện đệ có kết giao với người trong võ lâm truyền ra bên ngoài thì chắc chắn đệ sẽ không thể tiếp tục vững trên ngôi vị thái tử này”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài
“Hoàng huynh ta đã nói bao nhiêu lần ta không muốn làm thái tử, cũng không muốn sau này trở thành hoàng đế, ta năng lực có hạn tự biết bản thân không thể trở thành minh quân cho nên sớm bị phế truất càng tốt”
Ngôn Tuấn Vỹ định nói tiếp nhưng nhìn Ngôn Tuấn Hàn, trong mắt đệ đệ của hắn toàn là ưu sầu cùng mệt mỏi, bao nhiêu năm qua hắn cho rằng Ngôn Tuấn Hàn trở thành thái tử sẽ vui vẻ, tất cả những việc khác hắn sẽ ở phía sau giúp y hoàn thành kẻ nào có ý muốn dòm ngó vị trí thái tử của y hắn sẽ giải quyết, kẻ nào có ý muốn đặt điều hãm hại y hắn sẽ khiến kẻ đó im lặng cả đời
Nhưng chỉ là hắn chưa từng nghĩ hoàng đệ hắn đệ đệ mà hắn yêu thương nhất lại chưa bao giờ muốn trở thành thái tử, trở thành hoàng đế cả
“Được rồi, Hàn nhi ta đã hiểu, nhưng hiện tại nếu như đệ bị phế truất chắc chắn trong cung sẽ lại nổi lên tranh đấu, những kẻ vốn không chịu yên thân nhất định sẽ lợi dụng việc này mà diệt trừ đệ cho dù đệ không làm thái tử nữa bọn chúng vẫn sẽ không buông tha cho đệ, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ đệ”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, cho dù là kiếp này hay kiếp trước ca ca huynh vẫn luôn như vậy vẫn là bảo vệ ta, chỉ có điều ta lại không làm được gì cả việc duy nhất kiếp trước ta làm được cho huynh là đưa huynh tránh đi để huynh có thể sống sót
Nhưng Ngôn Tuấn Hàn đến sau này mới biết,