Chu Đình sau khi tỉnh dậy liền chạy đến chỗ Ngôn Tuấn Hàn, nhìn thấy Tại Chính Hiên hắn liền giật mình tên này cả đêm không ngủ sao, mặt mài đến sợ như vậy nhưng bước vào bên trong phòng hắn còn cảm thấy đáng sợ hơn vì ngay cả Ngôn Tuấn Hàn cũng cư nhiên như là cả đêm không ngủ vậy
“Tuấn Hàn ta không muốn nói nhưng vẻ mặt của ngươi bây giờ liền có thể doạ sợ người đây”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, tệ như vậy sao, lúc nãy y có nhìn vô gương cũng đâu đến nổi nào đâu
“Ta nói thật bộ dạng này của ngươi nếu đi ra ngoài chắc chắn sẽ doạ người cho mà xem”
Tôn Tình cũng gật gật đồng ý, Chu công tử nói đúng, điện hạ người hiện tại nhìn rất doạ người e rằng nếu trẻ con nhìn thấy không khóc mới lạ
Ngôn Tuấn Hàn không nghĩ một đêm không ngủ liền khiến cho cả Tôn Tình lẫn Chu Đình liền nhìn y với ánh mắt như vậy
Lúc này Viên Trình Nam và Kim Hoa An cũng đến vừa vào liền mém tí nữa không nhận ra Ngôn Tuấn Hàn, chỉ mới một đêm sau mắt củ điện hạ sắp như gấu trúc đến nơi rồi
“Tuấn Hàn ta nghĩ ngươi nên nghỉ ngơi một lát, buổi chiều chúng ta ra ngoài dạo cũng được”Chu Đình nói rồi kéo Ngôn Tuấn Hàn lại giường để y ngồi xuống
“Điện hạ Chu công tử nói đúng, người nên nghỉ ngơi một chút, dù gì ngày mai chúng ta mới tiếp tục khởi hành”
Ngôn Tuấn Hàn suy nghĩ sau đó liền quyết định nghe theo bọn họ, chợp mắt một lát, cả bốn người thấy y nhắm mắt liền biết mà luo ra ngoài, ra ngoài nhìn đến Tại Chính Hiên, Chu Đình đành bất đắc dĩ lên tiếng
“Vị thị vệ đây cả đêm không nghỉ ngơi ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi đi, nhìn ngươi và y ta cảm thấy sợ hãi dùm đấy”
Tại Chính Hiên vẫn im lặng không nói, Chu Đình liền không thèm để ý đến hai người này liền kéo Viên Trình Nam và Kim Hoa An ra ngoài, Tôn Tình vẫn ở lại bên ngoài
Nhìn cả điện hạ và Tại Chính Hiên nàng bấy giác thở dài đúng là ái tình khiến con người ta thật đau đầu mà
Ngôn Tuấn Hàn nhắm mắt lại liền chìm vào giấc mơ, trong giấc mơ y nhìn thấy Tại Chính Hiên lúc này đã là hoàng đế nhưng hắn lại không lập phi tử, hậu cung cứ như vậy trống nhiều năm, Tại Chính Điền lúc này cũng đã là một vương gia
Nhìn thấy đệ đệ của mình hiện tại sống như một cái xác liền khuyên ngăn hơn nữa còn muốn đưa người vào hậu cung hắn, nhưng Tại Chính Hiên năm lần bảy lượt đều từ chối
“Ca, người không cần làm chuyện như vậy nữa, cả đời này ta ngoài y ra sẽ không để bất cứ ai bên cạnh mình, người đừng phí công sức như vậy nữa”
Tại Chính Điền thở dài
“Hoàng thượng, y đã mất nhiều năm như vậy nhưng đệ vẫn không quên được y hay sao, đệ muốn Tại triều cứ như vậy kết thúc một đời hoàng đế hay sao, không muốn có người nối nghiệp hay sao”
“Ta sẽ lập hoàng nhi của huynh làm thái tử như vậy triều đại của Tại thị vẫn còn mãi
Tại Chính Điền thật không nói nổi liền bỏ ra ngoài, Tại Chính Hiên sau khi ca ca mình rời đi liền gục ở đó, đã nhiều năm như vậy giang sơn này vẫn ngày ngày an bình ấm no, nhưng hắn cũng ngày càng cô đơn kể từ khi người hắn yêu chết trước mặt hắn, hắn mất cả người lẫn hoàng nhi, Tại Chính Hiên gắng gượng nhiều năm như vậy đến cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy được nụ cười ngày đó của người dành cho hắn
Giang sơn này hắn đã có được rồi, thù của phụ thân và Kiều Ngọc cũng trả được thế nhưng hắn lại cô đơn, cô đớn đến tột cùng, Dinh Lâm cũng rời đi chấn thủ biên cương nhiều năm như vậy chưa bao giờ trở về, đến tột cùng ngồi lên ngai vị này hắn còn lại những gì, tất cả đều đã không còn nửa
Ngôn Tuấn Hàn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hai hàng nước mắt chảy xuống, tại sao y lại mơ thấy hắn chứ, còn mơ thấy hắn cô độc như