Ngày hôm sau, sáng sớm Chu Đình đã chạy đến y, Ngôn Tuấn Hàn có chút lười nhát nhìn người trước mặt
“Tuấn Hàn ngươi còn ngủ được sao”
“Ta làm sao không ngủ được”
“Từ….
Từ….
Chấn Thiên huỷ hôn cùng tỷ tỷ ta còn có còn có đang trên đường đến đây a”
Chu Đình nói, Ngôn Tuấn Hàn liền cười, Từ Chấn Thiên đến cũng tốt, Chu Đình cũng nên nói rõ ràng rồi
“Ngươi còn cười được sao, ngươi có biết lúc ta nhận được tin tức này có bao nhiêu lo lắng không, hắn đột nhiên huỷ hôn cùng tỷ tỷ hơn nữa còn lên đường đến đây tìm ta, ngươi nói xem có phải Kỳ Nam truyền tin cho hắn hay không”
“Ngươi nghĩ thư truyền nhanh như vậy sao, thật ra trước khi rời khỏi kinh thành ta đã gửi thư cho Từ Chấn Thiên nói rằng ngươi sẽ đi cùng ta, cho nên ngươi mới có thể đi cùng ta nếu không lúc đó Từ Chấn Thiên đã chạy đến kinh thành bắt ngươi trở về”
“Ngôn Tuấn Hàn ngươi thế mà bán đứng bằng hữu”
“Ngươi dám gọi tên thái tử điện hạ bộ chán sống rồi sao”
Chu Đình liền nhìn bộ dạng không sợ thiên hạ loạn của Ngôn Tuấn Hàn mà không nói nên lời, tưởng y là bằng hữu tốt nhưng xem ra hắn ngốc thật, Ngôn Tuấn Hàn và Tống Kỳ Nam có khác gì đâu chứ đều xem trọng Từ Chấn Thiên hơn hắn
“Được rồi được rồi hắn đến đây chứng tỏ hắn đối với ngươi có tâm ý, không phải ngươi luôn mong vậy sao”
Chu Đình đương nhiên mong muốn nhưng tỷ tỷ hắn sẽ đau lòng, hắn không muốn nhìn thấy tỷ tỷ phải đau lòng, y muốn tỷ tỷ được vui vẻ
“Nhưng hắn sao lại huỷ hôn cùng tỷ tỷ, không phải hắn đối với tỷ tỷ ta luôn một lòng hay sao”
“Ai biết được, có khi hắn nhận ra người hắn muốn thật lòng là ngươi thì sao”
Chu Đình nhìn Ngôn Tuấn Hàn liền muốn đánh người, nếu y không phải thái tử điện hạ hắn nhất định sẽ ra tay đánh Ngôn Tuấn Hàn một trận, dám bán đứng bằng hữu tốt là hắn, hơn nữa bán cho ai không bán bán cho tên Từ Chấn Thiên cơ chứ
Ngôn Tuấn Hàn sau đó liền đuổi Chu Đình ra khỏi phòng
Tại Chính Hiên vừa đến nhìn thấy bộ dạng Chu Đình bước ra liền cười thầm, đáng đời tối ngày bám lấy Hàn nhi của ta
“Ngươi cười cái gì chứ ta nói cho ngươi biết Tại thị vệ a ngươi một góc cũng không bằng Kỳ Nam, chẳng hiểu sao Tuấn Hàn lại thích ngươi mà không thích Kỳ Nam”
Trong lúc tức giận Chu Đình liền lỡ miệng nói ra sau đó cảm thấy mình đã nói sai rồi e rằng lời này Ngôn Tuấn Hàn và Tống Kỳ Nam nghe được liền đánh hắn một trận mất
Tại Chính Hiên nhíu mày, Kỳ Nam Kỳ Nam bọn họ thân đến mức đó sao, sao hắn không biết nhỉ, nhưng nhớ lại lúc đó hắn liền cảm thấy thật sự đối với người này cần có chút đề phòng
Tại Chính Hiên mặc kệ Chu Đình liền gõ cửa phòng Ngôn Tuấn Hàn
“Vào đi”
“Tham kiến điện hạ”
“Không cần gọi ta là điện hạ, dù gì hiện tại tin tức truyền ra bên ngoài thái tử điện hạ đã mất tích rồi”
Ngôn Tuấn Hàn nói
“Vậy Hàn nhi hôm nay có muốn cùng ta ra ngoài không”
“Không được gọi ta là Hàn nhi gọi là Tuấn Hàn”
“Được được, người muốn thế nào ta liền làm theo ý người”
Nhìn Ngôn Tuấn Hàn của bây giờ hắn liền mỉm cười
Lúc này Tôn Tình vừa bước đến đẩy cửa bước vào liền thấy Tại Chính Hiên, nàng nhìn qua điện hạ liền cười cười, không lẻ đêm qua điện hạ và Tại Chính Hiên ở cùng sao
“Còn dám suy diễn bậy bạ thì tháng này bổng lộc của ngươi giảm một nữa chia cho Trình Nam và Hoa An”
Tôn Tình liền nhìn Ngôn Tuấn Hàn nà mếu máo, điện hạ ta đã nghĩ cái gì đâu rõ ràng là người có tật giật mình mà điện hạ, điện hạ thật quá đáng mà
“Ra ngoài chuẩn