“Cảm ơn ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn nhận lấy xâu hồ lô liền cắn một cái
“Sau này ngươi mỗi ngày mua cho ta một xâu được không”
“Được chỉ cần người muốn bao nhiêu xâu cũng được”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, lần này y phải thưởng thức tất cả món ngon ở nơi đây, khó lắm nới có dịp này không thể bỏ qua được, cũng may lần này đi y đã lén mang theo rất nhiều ngân phiếu cùng ngân lượng tất cả đều giao cho Tôn Tình giữ lấy nếu không số ngân phiếu phụ hoàng ban cho y làm sao có thể đủ được chứ, đương nhiên việc này phụ hoàng không hề biết
Ngôn Tuấn Hàn đã sớm sai Tôn Tình mang các lễ vật sinh thần của y chọn ra một vài thứ sau đó đem ra ngoài cung bán, đương nhiên số lễ vật này không là cống phẩm cũng là đồ quý bán rất được giá, thế y liền có được một số tiền lớn, nhưng việc này chuyện này chỉ có y và Tôn Tình biết mà thôi
“À, ngươi cùng ca ca ta có thể trao đổi thư từ sao”
Tại Chính Hiên gật đầu
“Trước khi xuất phát vương gia đã căn dặn nếu như có gì bất trắc lập tức phải báo về cho ngài ấy”
“Vậy ngươi có thể báo với ca ca ta vẫn bình an hay không, mặc dù tin tức truyền ra bên ngoài đã đến tay huynh ấy nhưng ta la lắng cho huynh ấy”
“Người cứ yên tâm ta đã sớm truyền tin về cho vương gia, chắc bây giờ người đã nhận được thư rồi, chuyện của Địch quốc lát nữa ta sẽ báo về”
“Vậy được rồi, bức hoạ ngươi cứ tam thời giữ thay ta đi”
Tại Chính Hiên bất ngờ nhưng sau đó liền gật đầu, trong lòng hai người dêud hiểu ý bức hoạ kia xem như tính vật lần sau bọn họ nhất định quay trở về nơi đây hoàn thành bức hoạ mà hai người thích
Hai ngày cứ như vậy trôi qua trong sự bình yên, Tôn Tình và Viên Trình Nam hai ngày đều theo sát đám người kia vẫn chưa trở về, Chu Đình từ ngày hôm đó cũng không còn không ra bên ngoài chủ yếu ở trong khách đi3m, Phan Mạch thì ngày đêm canh chừng, Tại Chính Hiên thì vẫn vậy bình thường canh giữ bên người y sau đó mỗi ngày liền mua một xâu hồ lô cho y
Đã qua hai ngày đám người kia e rằng đã phát hiện ra chút gì cho nên cũng không có động tỉnh gì cả, lúc này Chu Đình liền chạy đến gõ cửa phòng y, y vừa tỉnh dậy liền nhíu mày, Chu Đình sáng sớm lại sinh sự gì đây
“Chu Đình ngươi lại sinh sự gì đây”
“Không phải ta sinh sự, lúc nãy ta nhận được thư của Kỳ Nam, hắn sắp đến đây”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, Tống Kỳ Nam đến đương nhiên là việc tốt, làm cái gì mà cứ hét toáng lên khiến y giật mình như vậy, sáng sớm Chu Đình thật sự muốn ăn đấm
“Ngươi ngươi không bất ngờ sao”
“Kỳ Nam và ta sớm đã thân thuộc còn cái gì là bất ngờ, chỉ là Kỳ Nam đến chứ có phải Từ Chấn Thiên đến đâu, ngươi làm ta thật đau đầu mà”
Ngôn Tuấn Hàn ngồi dậy khoác y phục lên
“Ngươi đừng hỡ nhắc đến hắn có được hay không, mặc dù chúng ta là bằng hữu ngươi cũng là thái tử điện hạ nhưng đừng có như vậy ức hiếp người, ta không phục đâu”
Ngôn Tuấn Hàn liền đánh Chu Đình một cái
“Ngươi…ngươi…Tuấn Hàn ngươi đánh ta”
“Được rồi sáng sớm đừng ồn ào ta như vậy, Kỳ Nam sắp đến sau ngươi không ra ngoài tìm rượu ngon đợi hắn đến chúng ta cùng uống”
“Nhưng ra ngoài nguy hiểm a, ngươi nỡ lòng nào thấy ta nguy hiểm”
Ngôn Tuấn Hàn liền cười khinh bỉ
“Chu thiếu hiệp còn sợ ai dám đánh người, một thân võ công của người e rằng ta còn không đánh lại người còn sợ ai”
Chu Đình liền gãi đầu cười, vốn dĩ không muốn động tay nhưng mà trước mặt Ngôn Tuấn Hàn bộ dạng uỷ