“Sau khi Tôn Tình và ngươi khoẻ lại chúng ta khởi hành đi phía nam”
Ngôn Tuấn Hàn bỏ lại một câu sau đó rời đi, trở về phòng, Tại Chính Hiên vẫn là đứng bên ngoài phòng y, Ngôn Tuấn Hàn bước đến
“Vào trong ta có việc cần hỏi”
Tại Chính Hiên không nói gì chỉ theo sau Ngôn Tuấn Hàn vào trong phòng, Ngôn Tuấn Hàn ngồi xuống ghế, nhìn Tại Chính Hiên lúc sau liền hỏi
“Ngươi và Kỳ Nam có thù địch sao, lần đầu hai người gặp nhau liền đối đầu, hắn là bằng hữu tốt của ta, ta không mong ngươi và hắn lại đối đầu nhau”
Tại Chính Hiên im lặng, Ngôn Tuấn Hàn là đang trách hắn sao, hắn vẫn chưa làm ra hành động gì y liền đi bênh vực người khác, hắn có chút không vui
“Đợi vết thương của Tôn Tình và Viên Trình Nam tạm ổn chúng ta khởi hành đi phía nam, ngươi chuẩn bị một chút”
Tại Chính Hiên gật đầu, Ngôn Tuấn Hàn suy nghĩ một lúc gốt cuộc cũng nói ra
“Trâm ngươi tặng ta rất thích”
Tại Chính Hiên vốn định ra ngoài nhưng nghe thấy câu nói kia liền quay lại không tin vào tai mình mà nhìn chầm chầm Ngôn Tuấn Hàn
“Ngươi vẫn còn giữ viên minh châu mà ngày đó ta tặng ngươi chứ”
Ngôn Tuấn Hàn hỏi, Tại Chính Hiên hắn đương nhiên còn giữ hơn nữa hắn vẫn còn cất kỹ xem như bảo vật luôn mang theo bên người, nếu Ngôn Tuấn Hàn để ý thì viên minh châu vốn dĩ đã được đính lên bội kiếm của Tại Chính Hiên
“Ta vẫn còn giữ hơn nữa luôn mang theo bên mình”
Tại Chính Hiên đưa ra bội kiếm, Ngôn Tuấn Hàn liền nhìn thấy viên minh châu thế mà ở trên bội kiếm, bội kiếm này vẫn luôn theo Tại Chính Hiên nhiều năm như vậy, xem ra hắn kiếp trước quả thật cũng có tình cảm với y chỉ là hai người kiếp trước có quá nhiều việc thân bất do kỷ
“Ta luôn giữ những thứ ngươi tặng ta, Hàn nhi ta muốn hỏi những món quà sinh thần mà ta tặng ngươi ngươi đều giữ chúng chứ”
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên vẫn giữ hơn nữa từng món từng món y đều giữ rất kỹ
“Ta đều giữ lại”
Tại Chính Hiên mỉm cười sau đó kéo Ngôn Tuấn Hàn vào lòng, đặt một nụ hôn lên đ ỉnh đầu y sau đó buông Ngôn Tuấn Hàn ra, liền lui ra ngoài hắn sợ ở lại một chút nữa hắn lại không kiềm nỗi
Ngôn Tuấn Hàn vẫn còn ngơ ngác một lúc lâu mời hoàng hồn, hành động lúc nãy nếu nói là hư tình giả ý làm sao có thể chứ, nhưng y vẫn rất vui vẻ vì hắn vẫn giữ đồ mà y tặng cho hắn như vậy y đã đủ vui vẻ rồi, câu hỏi này vốn dĩ kiếp trước y đã muốn hỏi chỉ là chưa có cơ hội, kiếp này hỏi được cho dù sau này có chết y cũng mãn nguyện rồi, kiếp này có thể xác định được y có một vị trí trong lòng hắn y đã hài lòng rồi, y biết bệnh tình của mình sớm hay muộn cũng sẽ chết mà thôi, sống thêm vài năm y liền dùng vài năm này thực hiện nhưng việc kiếp trước chưa làm được
Tại Chính Hiên ở bên ngoài phòng hắn cảm tạ ông trời đã cho hắn cơ hội được chuộc lại lỗi lầm của kiếp trước, hắn kiếp trước luôn trốn tránh tình cảm này, đến lúc người mất đi hắn mới nhận ra, suốt bao nhiêu năm người hắn thật sự yêu là ai, người hắn thật sự tâm niệm là ai, minh châu trên bội kiếm chính là rõ ràng nhất cho tình cảm này, tất cả những thứ mà Ngôn Tuấn Hàn tặng cho hắn hắn vẫn còn giữ chưa hề bỏ đi, chỉ là hắn trốn tránh mà thôi
Hai người mỗi người một tâm trạng nhưng đêm nay trong lòng cả hai người đều ấm áp vì cũng biết được bản thân ở trong lòng đối phương đểu chiếm một vị trí nào đó không thể thay thế được
Ngày hôm sau Phan Mạch buổi sớm đã đến phòng của Ngôn Tuấn Hàn nhưng nàng không muốn đánh thức điện hạ chỉ âm thầm ở ngoài chờ đợi, nhưng Tại Chính Hiên đối với nàng vẻ mặt