Ngôn Tuấn Hàn đồng ý với câu nói này, quả thật phụ hoàng đối với mẫu hậu là yêu thương vô cùng, hơn hết ngoài hai huynh đệ bọn họ còn có ai có thể ngồi lên vị trí thái tử danh chính ngôn thuận hơn chứ, bọn họ là hoàng tử do hoàng hậu sinh ra, thân phận hòng hậu vốn đã cao quý, chỉ cần như vậy y đủ tin tưởng vào việc Ngôn Tuấn Vỹ sẽ trở thành thái tử
Nhưng chắc chắn trên dưới triều đình sẽ tranh luận vì dù gì Ngôn Đình Anh cũng lập kha khá chiến công, hắn cũng chiếm được rất nhiều bá quan văn võ trong triều về phe hắn
“Người đừng lo lắng nữa, hơn nữa ở đây là chỗ của tên kia, đám người tri phủ sẽ không dám động vào người không cần phải cải trang nữ, mặc dù nhìn rất đẹp nhưng ta vẫn thích người như lúc trước hơn”
Ngôn Tuấn Hàn mới vừa bình tĩnh tâm trạng nhưng lại bị người làm cho đỏ cả mặt lần nữa, gần đây mặc dù hai người bọn họ đã không còn xa cách như lúc trước, mặc dù y nói cho hắn cơ hội bắt đầu lại nhưng mà y vẫn có chút không quen với những lời này, cứ có cảm giác ngượng ngùng vô cùng
“Ngươi sai người chuẩn bị thức ăn đi, ta có chút đói”
“Vậy thần ra ngoài chuẩn bị, điện hạ người không cần ngượng ngùng ta sẽ không nói những lời khó nghe a”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy mặc càng đỏ hơn, cái quái gì đang diễn ra vậy chứ, y có chút theo không kịp, đây thật sự là Tại Chính Hiên hay sao
Đương nhiên vẫn là Tại Chính Hiên nhưng là một Tại Chính Hiên nhìn rõ lòng mình, là một Tại Chính Hiên rõ tâm mình, cũng như một Tại Chính Hiên có tính chiếm hữu người cực kỳ cao
Tống Kỳ Nam gốt cuộc cũng trở về, bên cạnh còn có Từ Chấn Thiên và Chu Đình, có điều Chu Đình không hề vui vẻ chút nào, mặc cứ như muốn giết người đến nơi, không biết cả đoạn đường đã xảy ra chuyện gì rồi
“Chu Đình mặt người làm sao vậy”
“Không có sao hết, ta mệt, Tuấn Hàn ta về phòng nghỉ ngơi trước”
Chu Đình nói rồi liền đi, Ngôn Tuấn Hàn cũng không cản hắn lại mà nhìn sang Từ Chấn Thiên, Từ Chấn Thiên vẫn im lặng
“Được rồi, được rồi, không khí này là sao a ta có chút không thích, Chấn Thiên ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, suốt chặn đường đã mệt mỏi rồi”
Tống Kỳ Nam lên tiếng, Từ Chấn Thiên sau đó cũng rời đi, nhìn hai người bọn họ Tống Kỳ Nam và Ngôn Tuấn Hàn có chút thở dài, từ khi nào mà bốn người bọn họ cùng có mặt lại là không khí gượng gạo như vậy chứ
“Tuấn Hàn ta đã tra ra được chút việc”
“Là về địch quốc sao”
Tống Kỳ Nam gật đầu, hắn cho thuộc hạ th ân cận của mình đi tra vài việc, biết được địch quốc đã sớm có âm mưu xâm chiến Bình Thiên quốc, muốn lợi dụng việc hoàng thất tranh giành ngai vị mà thừa cơ đánh Bình Thiên quốc
“Từ khoảng một năm trước người của địch quốc thường xuyên ra vào Bình Thiên quốc thông qua Nam Thành nhưng bọn họ chủ yếu chỉ ở Nam Thành chưa từng đi sâu vào Bình Thiên quốc”
“Vậy xem ra lần này đám người ở Lam Ninh trấn là đi thám thính tình hình rồi”
Tống Kỳ Nam gật đầu, quả thật là như vậy.
Đúng lúc này Tại Chính Hiên đẩy cửa bước vào trên tay còn bưng theo một ít thức ăn, nhìn thấy Tống Kỳ Nam hắn liền cảnh giác
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên nhận ra Tống Kỳ Nam và Tại Chính Hiên đang trừng mắt nhìn nhau, y cũng không biết nên nói gì đành phải im lặng mà nhìn hai người
“Điện hạ người mau dùng bữa”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, Tại Chính Hiên vẫn không có ý định lui xuống, Tống Kỳ Nam cũng mặc kệ liền nói tiếp
“Tuấn Hàn năm đó địch quốc đánh Bình Thiên quốc ngươi