“Còn có một việc, thuộc hạ tra được ở phủ của hai vị hoàng tử có một nữ nhân xuất hiện, nữ nhân này không phải thiếp thất cũng không phải là nô tì, có điều nữ nhân này có chút giống nam nhân”
Dinh Lâm nhớ lại những gì mà thuộc hạ báo lại cho mình, phủ của hai vị hoàng tử xuất hiện một nữ nhân có thể tự do đi lại lại không mang danh phận gì sẽ có người để ý hơn hết nữ nhân này lại có chút gì đó không giống với nữ nhân của Bình Thiên quốc, có phải quá cao lớn rồi hay không
“Theo dõi người đó lẫn Phùng Kiều Ngọc, ta cảm thấy bọn họ có liên quan”
Dinh Lâm lặp tức đi làm
Tại Chính Hiên nghĩ nghĩ, xem ra kiếp này sống lại hắn có thể biết được không ít chuyện rồi đây, hắn nhất đinhh phải biết rõ rốt cuộc kiếp trước còn có những bí mật nào mà hắn chưa biết
Ở kinh thành, Ngôn Tuấn Vỹ đang ngồi nhìn Huỳnh Liên, rốt cuộc hắn cũng tìm được người này, quả thật trốn thật giỏi mà, thần y trong lời đồn quả ra lại chưa hề mất tích mà là trở thành thái y trong cung, còn là thái y của đệ đệ hắn
Huỳnh Liên lúc này cũng lo sợ không ít, vốn dĩ đã trốn người, thế mà lại vẫn phải gặp, chuyện năm đó Huỳnh Liên đương nhiên nhớ rõ a, làm sao quên được, khi biết Ngôn Tuấn Hàn là đệ đệ của Ngôn Tuấn Vỹ, y cực lực muốn trốn, nhưng nghĩ đến Ngôn Tuấn Hàn cứu mình một mạng rốt cuộc Huỳnh Liên cũng không trốn được, y sớm tránh né Ngôn Tuấn Vỹ thế mà cũng trốn không được
Vốn dĩ Huỳnh Liên định sẽ ở lại Lam Ninh trấn đợi Ngôn Tuấn Hàn sau đó cùng về kinh thành, nhưng thế nào bị người của Ngôn Tuấn Vỹ mang về kinh thành còn cùng hắn đối mặt, đúng là trốn cũng không trốn được
“Ngươi rốt cuộc muốn gì đây THÁI TỬ ĐIỆN HẠ”
Huỳnh Liên nhấn mạnh bốn từ cuối
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn người trước mắt, cảm thấy có chút nực cười, xem kìa tìm người nhiều năm rốt cuộc người lại không hề xa ở ngay trước mắt mà hắn không biết, có phải lần này may mắn hay không
“Ở lại đây, ngươi ở lại đây, ta bảo vệ ngươi, phụ thân ngươi đã chết nếu như thân phận của ngươi lộ ra bên ngoài sẽ có rất nhiều người muốn tìm giết ngươi”
Huỳnh Liên nhếch mép cười, thay vì bị đám người bên ngoài truy sát vẫn tốt hơn ở bên cạnh Ngôn Tuấn Vỹ
“Ta là người điện hạ, điện hạ đã cứu ta, ta nếu có ở lại cũng là ở bên cạnh điện hạ, mong thái tử đừng làm khó ta, chuyện năm đó hãy coi như chưa từng xảy ra”
Huỳnh Liên nói
“Chưa từng xảy ra, Liên nhi, ngươi nói nghe thật nực cười, rõ ràng như vậy ngươi còn bảo ta xem chưa từng xảy ra, hay để ta nói cho ngươi biết rõ chuyện ngươi đã quên”
Ngôn Tuấn Vỹ nắm lấy cằm của Huỳnh Liên, Huỳnh Liên nhíu này, quả thật năm đó y nên chết cùng phụ thân, y không muốn gặp lại người này, càng không muốn dây dưa, năm đó đã đủ đau khổ với y rồi
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn Huỳnh Liên, hừ mạnh rồi buông tay ra, bỏ mặt Huỳnh Liên ở đó rồi rời đi, sai người canh chừng y thật kỹ không để y chạy thoát được
Ngôn Tuấn Vỹ thở dài, xem ra hắn cùng đệ đệ cần nói vài chuyện rồi đây, nhắc đến đệ đệ, Ngôn Tuấn Vỹ có chút lo lắng, Phan Mạch đem chứng cứ trở về cũng báo cho hắn biết chuyện diễn ra lúc đó
Tại Chính Hiên thế mà đỡ cho đệ đệ hắn một tên, hắn còn cho rằng Tại Chính Hiên thích Phùng Kiều Ngọc cơ chứ, đối với Tại Chính Hiên, Ngôn Tuấn Vỹ vẫn xem hắn là bằng hữu tốt, chỉ là như