Ngôn Tuấn Vỹ ở lại chỗ của Huỳnh Liên nghỉ ngơi đến giờ đã được một tháng, trong một tháng này quan hệ của hai người vô cùng tốt, Ngôn Tuấn Vỹ kể cho Huỳnh Liên nghe về kinh thành náo nhiệt tấp nập như thế nào vì Huỳnh Liên ngoài trừ ở trong cốc ra y không thường xuyên đi ra bên ngoài như phụ thân của y
Đương nhiên đối với bên ngoài Huỳnh Liên rất nhiều cũng có chút tò mò mà háo hức muốn đến kinh thành nơi mà Ngôn Tuấn Vỹ sống
“Vậy nhà huynh ở kinh thành xem ra rất giàu có”
Ngôn Tuấn Vỹ bất ngờ nhưng sau đó liền gật đầu
“Nhà ta ở kinh thành vô cùng giàu có, nhưng tại sao đệ lại biết”
Ngôn Tuấn Vỹ lớn hơn Huỳnh Liên ba tuổi cho nên xưng là huynh đệ theo ý của Ngôn Tuấn Vỹ
“Ta dựa vào y phục trên người của huynh, loại vải lụa tốt như vậy không phải nhà bình thường sẽ có được”
Mặc dù không ra bên ngoài cốc nhưng phụ thân y mỗi lần trở về đều mang theo vài bộ y phục mới về cho y, cho nên Huỳnh Liên đối với vải vóc cũng biết một chút nhưng loại vải mà y phục của Ngôn Tuấn Vỹ bận quả thật khác rất nhiều phải nói vô cùng mịn màng hơn vải lụa mà phụ thân may y phục cho y
Ngôn Tuấn Vỹ thấy người trước mặt vô cùng đáng yêu giống đệ đệ nhỏ nhà mình cho nên liền vô thức sinh ra sự ôn nhu vốn có của hắn
“Đệ ở trong cốc lâu như vậy đã từng ra ngoài lần nào chưa”
“Đã từng, nhưng chỉ ra ngoài cùng phụ thân chữa bệnh cho người ta sau đó liền trở lại cốc, phụ thân bảo bên ngoài khó lường, ta vẫn là nên ở trong cốc như vậy sẽ tốt hơn”
Nhưng thực chất là do Huỳnh thần y muốn bảo vệ hài tử nhỏ của mình, mẫu thân của y vì dòng máu đặc biệt nên bị người truy sát, lúc sinh ra Huỳnh Liên vì mất máu mà chết, còn Huỳnh Liên lúc nhỏ cũng vô cùng yếu ớt vì để bảo vệ Huỳnh Liên, Huỳnh thần y vẫn là để y ở lại trong cốc hạn chế ra bên ngoài cốc
Ngôn Tuấn Vỹ nghĩ nghĩ, quả thật phụ thân của Huỳnh Liên nói rất đúng, thêm vào đó y trong ngây thơ như vậy chắc chắn ra bên ngoài kia sẽ bị người khác lừa mất thôi
Ngôn Tuấn Vỹ cứ như vậy ở trong cốc dương thương thêm vài tháng, bên ngoài đương nhiên thuộc hạ hắn cũng ráo riếc đi tìm hắn, cùng với đó phía nhà mẹ của Ngôn Đình Anh cũng bắt đầu nhắm đến vị thần y họ Huỳnh, ai cũng biết thần y cứu người được nhưng cũng có thể giết người được nhất là khi trong tay của Huỳnh thần y có vô số độc dược, có loại hạ độc người khác không hề hay biết trong nhiều năm khiến người ta chết dần chết mòn
Huỳnh Liên và Ngôn Tuấn Vỹ ở cùng nhau cũng nảy sinh tình cảm nhưng Huỳnh Liên ngây thơ cho nên mọi thứ đối với y đều không rõ ràng nhưng Ngôn Tuấn Vỹ thì không như vậy, ban đầu hắn cho rằng bản thân xem Huỳnh Liên như đệ đệ mình mà bảo vệ chăm sóc, nhưng mấy tháng qua chung đụng hắn nhận ra cho dù là Ngôn Tuấn Hàn hắn cũng không có hành động ân cần nhiều đến như vậy
Lúc Ngôn Tuấn Hàn vừa nhận ra tình cảm của bản thân, vừa định muốn nói với Huỳnh Liên thì một chuyện không hay đã đến
Hôm đó vẫn như lẻ thường Huỳnh Liên lên núi hái thuốc, Ngôn Tuấn Hàn ở lại căn nhà nhỏ trong cốc, hắn sớm đã liên lạc được với thuộc hạ bên ngoài, thuộc hạ thấy hắn bình an liền thở phào nhẹ nhõm, căn dặn thuộc hạ một vải chuyện sau đó hắn liền cho thuộc hạ lui đi, đúng lúc Huỳnh Liên trở về nhìn thấy bóng người đi từ nhà ra liền cảm thấy nghi hoặc nhưng Ngôn Tuấn Vỹ lại nói dối che dấu y
Vài ngày sau một đám người xông vào cốc, đúng lúc