Từ Chấn Thiên nghe vậy mặt càng đen hơn, nếu như không phải Chu Vân nói muốn Chu Đình trở về mới cùng hắn thành thân hắn đã không đến nơi này tìm Chu Đình lam gì, uổng công Chu Vân lo lắng cho y, y ở kinh thành lại làm chủ một câu lang viện, đã vậy ngày đêm đều bên cạnh các nam nhân uống rượu mỗi ngày, ngay cả bây giờ trên người y cũng nồng nặc mùi rượu
“Ngươi rốt cuộc là muốn trốn tránh đến khi nào, ta và ngươi không thể, ngươi biết ta trong lòng chỉ có A Vân mà thôi”
Chu Đình nghe vậy liền đau lòng khôn nguôi, uổng công y đã thích hắn nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng hắn chỉ có tỷ tỷ của y, nếu không phải vì muốn buông bỏ đoạn tình cảm này y đã không ở lại kinh thành làm gì
“Ngươi nói thật dễ dàng đấy Từ Chấn Thiên, ta và ngươi so với bọn Kỳ Nam và Tuấn Hàn, chúng ta cùng nhau lớn lên, là phụ thân ta cưu mang ngươi về, cũng là ta cầu xin phụ thân dạy võ công cho ngươi, tất cả đều là ta, nhưng người ngươi thích là tỷ tỷ, ta không muốn cùng tỷ ấy tranh giành, ta trốn ở kinh thành vì không muốn ảnh hưởng đến ngươi và tỷ tỷ, ngươi còn mong ta trở về làm gì hả, phụ thân sớm từ mặt ta từ lâu, tỷ tỷ biết ta đoạn tụ cũng chán ghét ta rồi vậy sao ngươi không để yên cho ta hoặc như phụ thân và tỷ tỷ chán ghét ta cũng được, cứ mặc kệ ta không phải tốt hay sao”
Chu Đình hoàn toàn không kiềm chế được tất cả mà nói ra, nhưng khi nói ra y cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ có như vậy Từ Chấn Thiên sẽ không đến tìm y nữa, chỉ như vậy y mới có thể buông bỏ đoạn tình cảm này mà thôi
Từ Chấn Thiên nhìn Chu Đình không biết phải hành động như thế nào, trong lòng hắn bây giờ vô cùng rối rắm
Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên ở một góc, Ngôn Tuấn Hàn thấy chuyện không ổn muốn đi đến giải vây cho Chu Đình nhưng lại bị Tại Chính Hiên kéo lại
“Chuyện của họ để họ giải quyết ngươi không nên xen vào”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, nếu không xen vào e rằng sẽ có chuyện, nhưng Tại Chính Hiên kiên quyết kéo y lại không để y đi, Ngôn Tuấn Hàn chỉ đành bất lực tiếp tục xem hai người kia như thế nào
Chu Đình hất tay Từ Chấn Thiên ra sau đó quay lưng rời đi, Từ Chấn Thiên nhanh chóng kéo y lại không để y đi
“Cho dù như thế nào đi chăng nữa ngươi cũng phải theo ta trở về, đại hội võ lâm sắp đến, nếu ngươi không trở về sẽ khiến Chu minh chủ mất mặt”
Chu Đình cười khinh bỉ
“Ta trở về chỉ khiến phụ thân mất mặt, người đã sớm chán ghét ta, nếu không phải do ta mẫu thân sẽ không chết, ngươi nghĩ phụ thân thật sự yêu thương ta hay sao, nực cười, chỉ có ngươi là thấy như vậy, người muốn ngươi làm hiền tế, bỏ công dạy ngươi võ công là muốn ngươi tiếp tục duy trì chức minh chủ võ lầm”
Đây là lần đầu tiên Chu Đình nói ra tất cả những điều y âm thầm giấu bấy lâu nay, Từ Chấn Thiên hắn biết nhưng hắn không nghĩ Chu Đình lại biết rõ ràng mọi thứ như vậy
“Buông tha cho ta được không, từ nay Chu minh chủ chỉ có một bị tiểu thư là Chu Vân, còn lại không hề có thêm bất cứ ai nữa, ngươi trở về cứ nói như vậy với người”
Chu Đình một chưởng đánh thẳng vào ngực của Từ Chấn Thiên, nhưng Từ Chấn Thiên nào biết một chưởng này đánh ra người đau lòng nhất chính là Chu Đình
Từ Chấn Thiên vẫn còn sững sờ đứng đó, Chu Đình đã nhanh chóng dùng khinh công rời đi, Ngôn Tuấn Hàn muốn đuổi theo nhưng Tại Chính Hiên nhắc nhở y phải trở về vương phủ,