Ba má của Ân Tú vẫn biết việc chị bán chung quán cơm với Minh Tuệ, nhưng chỉ nghĩ đơn giản là hùn hạp làm ăn chung mà thôi.
Còn cô ba mỗi khi về quê nói chuyện với họ lại nhắc tới Minh Tuệ, cho rằng Ân Tú phải cảnh giác với Minh Tuệ, biết đâu cô sẽ lấy tiền hay cái gì đó nếu Ân Tú không cảnh giác vì Minh Tuệ vốn nghèo khổ mới ra đây làm việc.
Ân Tú ra sức lên tiếng bảo vệ cô, nhưng khi Minh Tuệ biết được cô không thể nào chấp nhận được. Nhân phẩm của cô, ai dám nghi ngờ chứ?
“Bao giờ chị mới come out để cho em cái danh phận hả? Ai ai cũng đặt ra nghi vấn với em, nghĩ xấu về em hết mặc dù em không có làm cái gì cả.”
Ân Tú mệt mỏi trả lời:
“Từ từ đã, bao giờ ổn định chị sẽ nói.”
Minh Tuệ lớn giọng:
“Bao giờ mới gọi là ổn định hả chị? Chị hứa với em bao lâu rồi. Em không phải là thứ gì xấu xí để người ta phải nghi ngờ em, tiền bạc của chị em cũng chẳng thèm động đến.”
Ân Tú thở dài:
“Thôi em đừng nói nữa, chị đau đầu lắm.”
Minh Tuệ tức giận, nước mắt bắt đầu ứa ra:
“Đúng rồi, người ta nói em, chứ có nói chị đâu mà chị đau lòng.”
Ân Tú tức giận:
“Người ta là ai? Cô ba chị đó, em đừng có hỗn.”
Minh Tuệ uất ức, mắt trừng trừng nhìn Ân Tú:
“Em không có hỗn, nhưng chị xem cô chị nói em ra sao, nói em lấy tiền chị hả? Em không thèm. Sống chung với chị, lúc nào người thiệt thòi cũng là em cả, chị không chịu nói em là ai, để em không danh phận mà ở bên cạnh chị.”
Ân Tú im lặng, bỏ đi ra ngoài, Minh Tuệ tức giận, đấm mạnh tay vào cửa phòng:
“Chị đứng lại ngay cho em.”
Ân Tú vẫn bỏ đi ra ngoài quán ngồi, còn Minh Tuệ thì trượt dài bên trong.
Cô thật sự chịu uất ức quá nhiều rồi, tại sao người ta không hiểu cho cô, mà kể cả chị cũng không hiểu cho cô chứ?
Khi công việc của Minh Tuệ đã ổn định, quán cũng đi vào hoạt động một thời gian và doanh thu khá ổn. Minh Tuệ quyết định liên lạc về nhà. Dĩ nhiên, cô chỉ có thể nhắn tin cho em gái Minh Tuyết mà thôi.
Cô thông qua em gái mà biết được tình hình ở nhà. Ba mẹ dường như giận cô đến mức muốn từ mặt cô. Minh Tuệ đau đớn những không thể làm gì khác. Cô đành bất hiếu mà chấp nhận vì tình cảm của mình.
Có đôi lúc, Minh Tuệ ngồi ngẫm nghĩ lại, không biết cô làm như thế là đúng hay sai. Kết quả sau này liệu có quá đen tối hay không? Hay khi cô chết đi, phải bị giày vò, trừng phạt bao nhiêu mới trả hết tội bất hiếu với ba mẹ như thế này?
Những lúc đó cô sợ hãi và đau đớn đến bật khóc.
Khi Minh Tuyết hỏi cô:
“Chị Ân Tú có yêu chị hai nhiều không?”
Minh Tuệ suy nghĩ về lí do