Ân Tú do dự một chút rồi bắt máy:
“Alo.”
“Hừm.”
“Chị biết rồi.”
“Ừ.”
“Hừm.”
Khi Lâm Ân Tú tắt máy, Minh Tuệ không nén nổi tò mò hỏi chị:
“Ai lại gọi cho chị giờ này?”
Ân Tú ậm ừ:
“không có ai á.”
Minh Tuệ liếc nhìn nửa con mắt:
“Người ta gọi chị mà chị kêu không có ai.”
Ân Tú thấy phiền:
“Chị nói không có gì mà.”
Minh Tuệ mất kiên nhẫn:
“Em hỏi lại lần cuối, ai gọi cho chị.”
Ân Tú miễn cưỡng:
“Là Ngọc Trinh.”
Minh Tuệ im lặng hồi lâu. Cảm giác không biết nói gì nữa.
Ngọc Trinh là người yêu cũ của chị. Nói là người yêu cũ cũng không đúng. Thời chị còn học cao đẳng chị từng thích bà chị này. Lâm Ân Tú ở phòng kí túc xá bên cạnh. Tối nào cũng qua chơi rồi ngủ lại với bà Trinh.
Tính tình của Ngọc Trinh không được tốt, nên không có bạn, có mỗi Ân Tú là thân thiết. Người ngoài nhìn vào không ai biết, chỉ có mỗi Ngọc Trinh, Ân Tú và Minh Tuệ là từng biết mối quan hệ của họ.
Sau này khi ra trường, không biết lí do gì mà hai người chia tay, cũng không còn liên lạc nữa. Đáng ra Minh Tuệ cũng không biết đâu, chỉ là thời còn nói chuyện qua mạng với Lâm Ân Tú, lúc còn chưa là người yêu, Ân Tú có kể cho cô nghe.
Cho đến mãi gần đây, chị ta lấy chồng, lên tới tận quán ăn của Ân Tú mà gửi thiệp mời.
Minh Tuệ nhớ rất rõ, lần đó cô cấm tiệt Ân Tú không được đi, chỉ được gửi tiền mừng.
Tại sao mà hôm nay lại gọi chị giờ này chứ? Tình cũ không rủ cũng tới sao?
Minh Tuệ run run hỏi:
“Bả có chồng rồi còn gọi chị giờ này làm gì?”
Ân Tú do dự:
“Không có gì, hỏi thăm thôi.”
Minh Tuệ trợn mắt, cưởi mỉa:
“Hỏi thăm người yêu cũ giờ này hả? Chồng cô ta đâu? Mà hỏi thăm giờ này. Tôi cho chị nói lại lần cuối, tôi hỏi chị: Cô ta gọi làm gì?”
Ân Tú thở hắc ra:
“Trinh nó mượn tiền.”
Minh Tuệ hít một hơi lấy lại bình tĩnh, khốn nạn thật. Ra trường đến nay cũng năm, sáu năm rồi, cũng không liên lạc. Tới chừng liên lạc lại thì mời cưới, lần hai thì lại mượn tiền.
Còn Lâm Ân Tú này xem thường cô quá rồi. Cô là người yêu hiện tại đang sống cùng chị, mà chị dám qua mặc cô. Cho người yêu cũ mượn tiền nhưng không nói với cô một tiếng nào.
Minh Tuệ run rẩy:
“Chị cho mượn bao nhiêu.”
Ân Tú cúi đầu:
“Năm mười triệu.”
Minh Tuệ nén lại cơn giận:
“Nó nói dùng làm gì?”
Ân Tú nhẹ giọng:
“Mẹ nó xây nhà nhưng còn thiếu, mượn đỡ vài hôm trả.’
Minh Tuệ giận muốn hộc máu, tức giận mỉa mai:
“Chị mắc cười ghê á Ân Tú, nghĩ sao vậy, tôi còn tưởng nó bệnh hiểm nghèo lắm cơ mà phải mượn đến chị, nghĩ sao mà nó xây nhà mà mượn chị. Chồng nó đâu mà phải nhờ vả người yêu cũ. Haha. Hẳn là năm mươi triệu lận cơ. Chị tin tưởng người yêu cũ chị quá nhở?”
Ân Tú quạo bất chợt:
“Không phải người yêu cũ gì hết, em đừng nói vậy.”
Minh Tuệ dường như không kiềm chế nổi nữa, tay cô vo thành nắm đấm, cô bật khóc. Cảm giác uất ức đến nghẹt thở. Giọng điệu lớn hơn bình thường:
“Tôi không biết chị quen tôi để làm gì luôn đó