Huỳnh Minh Tuệ và Lâm Ân Tú đã sống với nhau ba năm, trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, cuối cùng Minh Tuệ cũng hiểu ra nhiều điều. Cô quyết định thay đổi lại bản thân mình, vì chị mà nhẹ nhàng hơn, bớt nghi ngờ, cũng không kiểm soát chị nữa.
Minh Tuệ học cách trở thành Huỳnh Minh Tuệ của trước kia: Dịu dàng và đầy cảm thông mà yêu thương Lâm Ân Tú.
Khi Minh Tuệ ra Nha Trang sống, cô có quen được một cặp đôi đồng tính nữ khác. Chị công tên An, chị thụ tên là Thơ. Chị công vốn là người Nha Trang, năm nay chị đã 31 tuổi, chị thụ là người Bình Phước, ra Nha sống và làm việc, năm nay ba mươi tuổi, hiện cả hai đang ở trọ chung nhà.
Cuộc sống hai người khá bình dị, vui vẻ và rất yêu thương nhau. Họ đã quen nhau bốn năm, tuy không lâu bằng Minh Tuệ nhưng lại khá tình cảm. Vì sự nghiệp đã vững chắc, lại thêm việc đã comeout với gia đình hai bên rồi, nên Minh Tuệ nghĩ sẽ chẳng có gì có thể chia cắt được họ đâu.
Vậy mà, công ty du lịch chị công đang làm, lại vô tình điều chị đi công tác ở Phú Quốc. Thời gian một năm, hai năm hay hơn thế không một ai biết.
Môi trường làm việc ở Phú Quốc rất tốt và có cơ hội thăng tiến nhiều hơn, nên chị ấy đã quyết định đi.
Tuy là xa nhau nhưng hai người họ vẫn liên lạc thường xuyên, chị An vẫn gửi tiền đều đều về mỗi tháng, một khoảng cho mẹ chị, một khoảng cho tiền trọ hai người, một khoảng riêng dành cho chị Thơ.
Nhưng xa mặt cách lòng, tình cảm bốn năm của họ dã chẳng giữ được chân người muốn đi. Chị An và Thư đã chẳng cùng nhau vượt qua được giai đoạn khó khăn này để chờ đến ngày đoàn viên.
Khi chị An nhận thấy được tình cảm nhạt nhòa của chị Thơ mỗi khi chị gọi điện. Chị ấy đã quyết định bay ngay trong đêm về Nha Trang để giải quyết vấn đề của hai người.
Cuộc sống vốn dĩ khá khắc nghiệt với những con người nhỏ bé, ngày chị ấy đứng trước cửa phòng trọ, nhìn vợ mình và một người con gái khác trong căn phòng đã từng hạnh phúc của hai người, chị An như chết lặng.
Nhưng chị Thơ còn tàn nhẫn hơn, khi soạn hết đồ của chị An và đuổi chị ấy đi ngay trong đêm.
“Chị đi đi, chúng ta chia tay, em yêu người khác mất rồi, không còn yêu chị nữa. Tụi em cũng đã ngủ nhiều với nhau rồi.”
Đó là câu nói cuối cùng chị Thơ nói trước khi đóng sập cửa lại. Không cần nói cũng biết chị An thời gian sau đã suy sụp như thế nào.
Chị An đã hy sinh vì người yêu, chị ấy hy sinh nước mắt và nỗi buồn