“Sau này em muốn có căn nhà như thế nào?”
Lâm Ân Tú dường như chân chạm mây, cả người ngã ra sau, tay chống xuống đất, mặt chị ngửa lên trời, mái tóc bóng mượt lưng lửng đang chấm đất.
Huỳnh Minh Tuệ nhắm mắt lại, hít hà mùi gió lạnh, thưởng thức cái lạnh đặc trưng của thành phố mù sương – Đà Lạt.
“Em á hả? Em thích có một cái nhà, có gác lửng rộng. Nhà mái Thái á, có kính cường lực nữa, rồi trồng nhiều cây xanh trong nhà. Màu chủ đạo là xanh lá, trắng và xanh dương. Khu vườn xung quanh nhà thì trồng nhiều hoa, he he.”
Minh Tuệ phồng má, vui vẻ như thể cô thật sự ở trong căn nhà đó:
“Chưa hết đâu, phải có nhà tắm lớn, có một cái bồn tắm siêu to, phải trồng nhiều cây xanh nữa nha. Biết để làm gì không hả cục cưng?”
Ân Tú tò mò, cúi mặt xuống, nhìn qua bên Minh Tuệ tỏ ý muốn nghe:
“Để làm gì đó?”
Minh Tuệ khúc khích cười, bò sát lại chỗ Ân Tú ngồi ngắm mây:
“Để... để tắm chung với vợ mỗi ngày chứ chi?”
Minh Tuệ nhanh chóng hôn chụt vào má Ân Tú một cái thật kêu:
“Yêu chị vợ nhất luôn, còn chị vợ yêu ai nhất?”
Ân Tú không chần chừ giây nào mà trả lời:
“Vợ của chị chứ ai.”
“Này lỡ chị không còn trên đời này nữa, không còn bên cạnh em nữa thì sao?”
Ân Tú thôi cười, nghiêm túc mặt đối mặt với Minh Tuệ mà hỏi. Huỳnh Minh Tuệ ngây người, không biết phải làm sao:
“Khùng hả? Đừng nói bậy như vậy.”
Ân Tú mặt kệ cô:
“Chị chuẩn bị trước cho em nhiều thứ lắm, tiền này, lỡ chị có gì thì quên chị đi, tìm người nào đó thương em mà yêu lại họ. Như Đặng Minh Châu hay Đinh Tuyết Hương chẳng hạn.”
Minh Tuệ ôm chầm lấy Ân Tú, vật chị ấy ngã ra bãi cỏ, tay chọc vào nách làm chị cười nghiêng ngã:
“Em không thích nghe mấy lời này đâu, em không cần tiền của chị, em chỉ cần chị mà thôi.”
“Em cần chị mà.”
“Em cần chị mà.”
“Nếu chị không còn trên đời này nữa...”
“Nếu chị không còn...”
“Chị đã để lại cho em...”
“Tìm ai đó thương em để yêu...”
‘Chị yêu em, Minh Tuệ.”
“Chị yêu em, Huỳnh Minh Tuệ...”
Lâm Ân Tú bắt tay thành cái loa, hét lớn về phía rừng thông phía xa, cả ngọn đồi dường như vang vọng lại giọng chị đáp trả.
Bỗng từ trong sương mù, có một con thú to lớn, màu trắng ngà, nhảy phốc ra, nó cắp ngang thân người của Ân Tú rồi nhanh chóng nhảy đi mất.
Huỳnh Minh Tuệ chỉ kịp hét lên một tiếng:
“Đừng!”
“Chị đừng bỏ em, đừng bỏ em... đừng... b...ỏ... e...m”
Trong đêm tối, Huỳnh Minh Tuệ ngồi bật dậy, thoát khỏi cơn ác mộng, mồ hôi đổ khắp người cô. Nước mắt ướt đẫm trên gương mặt nhợt nhạt hốc hác, miệng vẫn còn há ra đang lẩm nhẩm gì đó.
“Đừng bỏ em, đừng bỏ em, hu hu, em xin chị, đừng bỏ em.”
Minh Tuệ ôm mặt khóc nức nở:
“Em không cần tiền của chị, em cần chị, em cần chị, tại sao không nói với em là chị bị bệnh, tại sao giấu em, tại sao hả Ân Tú?”
Đã một tuần lễ hơn, Minh Tuệ vẫn ngày ngày trốn trong phòng trọ mà dằn vặt bản thân mình. Cô không thể chấp nhận được sự thật này. Quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến độ dường như nó đang hủy hoại cô.
Cửa sổ vẫn chưa đóng chặt, chỉ khép hờ, bên ngoài ánh sáng đèn đường rọi vào trong căn phòng.