Một con người nếu muốn thành công không đơn giản là chỉ cần IQ cao, mà bên cạnh đó EQ và AQ cũng rất quan trọng.
Nếu ba thứ đó cùng có bên trong của một con người, thì người đó mới có cơ hội mà thành công vượt ngoài sự kì vọng.
AQ là chỉ số vượt qua nghịch cảnh, bất hạnh. Hay đơn giản tên gọi là chỉ số vượt khó.
Cả tuổi xuân của Minh Tuệ không biết phải trải qua bao nhiêu điều bất hạnh rồi, từ lúc cô trốn nhà bỏ ra sống với chị đến khi Lâm Ân Tú mất, Minh Tuệ đã gục ngã thật sự, tưởng chừng như không bao giờ có thể đứng lên được nữa.
Nhưng rồi Minh Tuệ cũng có thể vượt qua chính mình mà đứng lên sống tiếp đến tận bây giờ. Cô có được những thành công như ngày hôm nay tất cả là tự dựa vào chính mình và một niềm tin về Lâm Ân Tú mãi mãi bên cạnh cô dù chị có chết đi rồi, không gì có thể lay chuyển nổi.
Gia đình Huỳnh Minh Tuệ vốn khá giả, nhưng cô không hề nhận sự giúp đỡ của ba má. Số tiền mở quán đầu tiên là cô vay ba ba mà có, sau đó cô đã trả đủ cả gốc lẫn lãi cho ba chỉ sau một năm kinh doanh trong lĩnh vực ăn uống.
Dù ba chưa hề đòi lại, nhưng tính Minh Tuệ vốn không thích dựa dẫm hay nợ nần ai dù cho đó có là người thân của cô đi nữa.
Năm năm qua, một mình Huỳnh Minh Tuệ cực khổ mà gầy dựng sự nghiệp, mua sắm đầy các thứ tài sản cho mình.
Sau khi cô mua căn hộ tại Sài Gòn được một thời gian, Minh Tuệ quyết định mua xe ô tô cho thuận tiện đi lại giữa tỉnh X và Sài Gòn.
Nhớ thời cô và Ân Tú còn sống chung ở Nha Trang, cứ rảnh rổi là hai người lại chạy xe máy lòng vòng dọc đường biển để ngắm các con siêu xe. Ân Tú thích lắm, chị cứ mơ mộng mãi ngày mà hai đứa có riêng một chiếc xe xịn cho riêng mình.
Chính vì lẽ đó, khi mua xe, Minh Tuệ quyết định chi một số tiền lớn để mua một con Lamborghini. Con xe màu xanh biển hy vọng này, ngốn một số tiền khá lớn của Minh Tuệ, cũng đập tan hy vọng mở thêm chi nhánh thứ tư cách đây ba năm Huỳnh Minh Tuệ hồi còn ở Sài Gòn.
Nhưng... Cô chưa bao giờ hối hận. Tất cả mọi thứ, chỉ cần Lâm Ân Tú thích là được. Chỉ cần là chị thì mãi mãi sẽ không bao giờ hối hận.
Cũng đã lâu rồi, Minh Tuệ cũng quên mất làm công cho một ai đó là một cảm giác như thế nào. Nói chung cũng khá thú vị đấy chứ, Minh Tuệ thầm nghĩ rồi bật cười chính mình.
Lương Ân Tú trả cho cô một tháng, còn không bằng lợi nhuận trong một ngày của một quán Tue Tu bakery and coffee nữa:
“Chị cũng ki bo quá rồi đó”.
Minh Tuệ nghĩ thầm rồi bật cười phá lên.
Trưa hôm đó, Ân Tú nhắn tin zalo bảo cô xong công việc