Tối hôm đó, Minh Tuệ vừa đi học về là chạy ngay ra sau nhà, lén ba má mà gọi điện cho Ân Tú.
“Chị nghe đây? Em đi học về rồi à? Ăn cơm chưa đó?”
Giọng Ân Tú nhẹ nhàng, cưng chiều vang lên bên kia điện thoại làm cho Minh Tuệ có phần hưởng thụ, yêu thích.
“Dạ, em ăn rồi. Hôm nay thấy ảnh của chị, làm cả ngày người ta cứ nghĩ mãi về chị thôi. Người gì mà xinh dữ vậy không biết?”
Minh Tuệ tinh nghịch chọc ghẹo Ân Tú rồi vui vẻ cười hì hì.
"Ghẹo chị hả, đánh đòn em bây giờ."
Không cần nhìn cũng biết chắc chắn Ân Tú bên kia đang đỏ mặt.
"Không có, em nói thật mà, chị không tin lời người yêu nói hả?"
Minh Tuệ giả vờ giận dỗi dọa tắt máy.
"Không có mà, chị không có ý đó, em đừng dỗi."
Ân Tú bên kia đầu dây gấp gáp nói. Minh Tuệ chỉ đùa thôi vậy mà Ân Tú còn tưởng thật, ôi trời ơi chị gái thật là ngốc mà.
\*\*\*
Ân tú vốn là một cô gái cứng nhắc, không biết lãng mạn và đôi lúc khá vô tâm. Chị chưa bao giờ nói lời đường mật với Minh Tuệ. Mà bản thân Minh Tuệ cũng hiểu rõ người yêu mình nên cũng không đòi hỏi ở Ân Tú quá nhiều.
Ân Tú là một cô gái có rất nhiều quy tắc, mỗi ngày cô sẽ nhắn tin và gọi điện với Minh Tuệ đến đúng mười giờ tối. Sau đó dù có việc gì xảy ra, cô cũng sẽ tắt máy, tắt mạng mà đi ngủ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, gần muòi giờ tối, Ân Tú đã sớm gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đến cô.
"Còn chưa kịp kể chị nghe chuyện ở trường nữa. Nhưng thôi không sao hết, để chị ngủ sớm mai còn đi làm mà."
Minh Tuệ có phần hơi hụt hẫng nghĩ thầm.
"Chúc chị ngủ ngon, yêu chị nhiều lắm."
Cô gõ nhanh dòng chữ gửi đến Ân Tú trước khi chị tắt mạng mà đi ngủ.
"Em cũng ngủ ngoan, yêu em."
Nhận được tin nhắn, Minh Tuệ mỉm cười vui vẻ rồi đi vào nhà.
\*\*\*
Tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ, Lâm Ân Tú không tài nào nhắm mắt được, những suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu mà bủa vây cô.
Vốn tốt nghiệp một trường Cao Đẳng chuyên ngành kế toán ở quê nhà. Khi cô vào Sài Gòn làm việc, cô đã rất hụt hẫng. Sống ở đây đã vài tháng, nhưng cô vẫn không thể nào thích nghi được với cuộc sống xô bồ ở Sài Gòn này.
Ở quê cô, mọi thứ thật yên bình.
Ân Tú được người quen cho ở nhờ nhà và được họ giới thiệu cho một công việc tại chỗ quen biết. Chỉ mới ra trường, cô chỉ có thể làm công việc này với mức lương một triệu năm trăm nghìn ở giai đoạn thử việc.
Ở Sài Gòn đắt đỏ, với số tiền như thế thực sự là không đủ để chi tiêu. Chứ đừng nói chi là có thể đi thành phố X mà gặp Minh Tuệ. Ân Tú cũng chưa một lần nói với Minh Tuệ về sự khó khăn của mình.
"Không biết khi biết mình nghèo thế này, em ấy có còn yêu mình không?"
Thở dài thườn thượt, cô dần nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Ân Tú đến công ty với cặp mắt thâm quầng vì thức khuya. Cô đang gõ mấy dòng trên mail để gửi đi nhưng không tài nào tập trung được nên gõ sai mấy lượt.
“Ân Tú mau đi mua nước cho mấy