Khi đã đến đường băng, máy bay chạy từ từ rồi lấy đà bay vút lên cao. Vừa lên cao, cảm giác hơi chao đảo làm Minh Tuệ cực kì chóng mặt.
Cô nhăn mặt lại, hai tay bấu chặt lấy thanh vịn của ghế ngồi. Chiếc máy bay vẫn lao vút đi lên cao nhanh hơn. Hai lỗ tai Minh Tuệ ù đi, đầu óc quay vòng, cô lại càng có cảm giác muốn mửa ngay lập tức.
Phố xá và những ngôi nhà cao tầng chọc trời nhỏ dần, mấy bóng đèn đường từ từ biến thành những chấm nhỏ xíu, rồi khuất hẳn sau bóng đêm đen đặc.
Minh Tuệ cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu này vì không muốn ảnh hưởng đến những người xung quanh. Khi máy bay đạt được độ cao an toàn và giữ được sự cân bằng, cảm giác ù tai và chóng mặt của cô bớt hẳn. Huỳnh Minh Tuệ mới thở phào nhìn ra cửa sổ tối đen như mực.
Tiền đình của cô vốn có vấn đề mà, đi xe khách cũng bị say, đi tàu thuyền cũng say, từ nhỏ đã không như mấy đứa trẻ khác vì không chơi được đu quay hay những thứ xoay vòng tròn. Không ngờ ngay cả đi máy bay cũng bị say nữa. Huhu.
Huỳnh Minh Tuệ cảm giác cơn buồn nôn đã lắng xuống, yên tâm mà chợp mắt nghỉ ngơi một lát. Sẽ mau thôi, máy bay sẽ đáp xuống vì bay từ Sài Gòn ra Khánh Hòa cũng gần mà...
"Lim dim."
"Mơ hồ."
Mọi âm thanh ồn ào như tắt hẳn...
“Em ơi, ngồi thẳng dậy, kiểm tra dây an toàn giúp chị với, máy bay sắp hạ cánh.”
Chị tiếp viên xinh đẹp của hãng Viet Nam Airline lay lay cánh tay Minh Tuệ dậy vì máy bay sắp hạ cánh.
Cô giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn quanh. Cảm giác như vừa ngủ được một giấc dài. Ngồi thẳng dậy chỉnh lại dây an toàn. Lắc cái cổ một cái, dường như nó bị cứng lại cho cô nghẹo đầu sang một bên ngủ quá lâu ở một tư thế. Bay đêm như thế này thật mệt mỏi mà.
Huỳnh Minh Tuệ chợt nhớ đến Lâm Ân Tú, lần nào chị cũng đi gấp gáp trong đêm như vậy, chắc chắn cũng mệt mỏi nhiều lắm, nhưng chị lại không bao giờ nói với Minh Tuệ. Càng nghĩ đến, càng thấy thương và nhớ chị da diết.
Máy bay đáp xuống sân bay Cam Ranh, thuộc địa phận tỉnh Khánh Hòa cũng đã hơn một giờ sáng. Huỳnh Minh Tuệ mệt mỏi và buồn ngủ rã người.
Cô bắt một chiếc taxi chạy thẳng về khách sạn ở Thành Phố Nha Trang đã được đặt trước. Sau khi đã hoàn thành thủ tục check in ở quầy lễ tân khách sạn, Huỳnh Minh Tuệ mệt mỏi nhận phòng và chìm vào giấc ngủ sâu, không còn sức để suy nghĩ đến chuyện gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, Minh Tuệ giật mình thức dậy vì tiếng báo thức vang khắp phòng. Bật dậy ngồi trên giường, cô vươn vai một cách sảng khoái, cảm giác đã thấy thoải mái hơn rất nhiều và cơn chóng mặt cũng không còn, Minh Tuệ mới chậm rãi bước xuống giường.
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Ân Tú \- Người yêu của cô.
Huỳnh Minh Tuệ làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay một bộ váy mới ra trước khách sạn, đi bộ xung quanh tìm quán ăn sáng.
Khách