Sau một buổi Minh Tuệ im lặng, ngồi thừ người suy nghĩ và chờ đợi, cuối cùng lúc chín giờ ba mươi phút, chuông điện thoại cô cũng reo vang. Huỳnh Minh Tuệ vui vẻ mà chụp ngay điện thoại, nhấn nút nghe cuộc gọi:
“Em nghe đây, hôm nay chị làm về trễ đến vậy sao?”
Bên kia là giọng nói mệt mỏi của Ân Tú:
“Ừ, hơi nhiều việc, bên thuế sắp kiểm tra nữa, chị phải tranh thủ làm cho xong để khéo công ty bị phạt nữa.”
“Chị mệt lắm không?”
Minh Tuệ đau lòng hỏi, cô thừa biết chị rất mệt mà.
“Chị không mệt, hơi đau đầu chút thôi, mà nói chuyện với em là không mệt nữa.”
Minh Tuệ mặc dù cực kì nhớ Ân Tú, muốn nói chuyện cùng chị, nhưng không thể nào bất chấp sức khỏe chị mà làm tới được, giọng hơi buồn, cô nói:
“Đừng gạt em, chị mệt lắm rồi đúng không? Mà chị hay đau đầu như vây, hay là mai đi khám thử xem, để lâu không tốt.”
Ân Tú ừ ừ vài tiếng rồi nói:
“Ừ, chị cũng định đi khám mấy hôm rồi, để hôm nào bớt việc chị xin nghỉ một buổi để đi khám.”
Minh Tuệ không muốn làm phiền chị nữa:
“Chị nghỉ ngơi sớm đi nha, mai còn đi làm nữa, chị vợ mà mệt rồi bệnh thì em vợ cũng không vui đâu.”
Lâm Ân Tú cuối cùng cũng ngủ sau một lúc nữa dây dưa nói chuyện với Minh Tuệ. Cô mới an tâm mà cũng đi ngủ sớm với chị, Minh Tuệ cũng như chị mệt mỏi nhiều rồi.
...
Thấm thoát, ngày cuối tuần đã đến, Minh Châu nhắc nhở cô khi Minh Tuệ mới bước ra thang máy chuẩn bị vào công ty, Minh Tuệ mới nhớ cô có cuộc hẹn vào cuối tuần này ở nhà Tuyết Hương. Minh Tuệ nhắn tin báo ngay cho Ân Tú biết, chị có vẻ không vui nhưng cũng không nói gì mà đồng ý.
Nhớ lần đó, sau khi Minh Tuệ nài nỉ nhiều lần, cuối cùng Ân Tú cũng chịu đi khám bệnh, chị nói với cô chị bị thiếu máu nhẹ nên đôi lúc hay bị choáng, ngoài ra không có vấn đề gì lớn.
Minh Tuệ cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, cô đang chuẩn bị ít đồ để đêm nay qua ở lại nhà của Tuyết Hương, cô còn cẩn thận chuẩn bị thêm vài viên thuốc giải bia rượu. Hôm nay thiệt là không có hứng uống chút nào.
Khi đến nhà của Tuyết Hương, Nguyễn Ngọc Ánh đang tất bật nấu ăn, Minh Tuệ cũng nhiệt tình mà lao vào phụ bếp.
Hôm nay ngoài bốn người cô ra, còn có vài người bạn của Tuyết Hương nữa. Minh Tuệ không biết họ, nên chỉ chào hỏi qua loa rồi không nói chuyện nữa.
Khi nhập tiệc, Minh Tuệ lại tiếp tục bị ngồi ép giữa Tuyết Hương và Minh Châu, họ lại nhiệt tình gấp đồ ăn cho cô, Minh Tuệ cũng vì không quen biết ai mà im lặng ngồi ăn không nói tiếng nào.
Ai mời bia cô cũng uống chứ không tiện từ chối.
Đang ăn con tôm Tuyết Hương mới lột vỏ bỏ qua, có một chị gái tầm ba mươi hơn, tóc cắt ngắt, vuốt ngược ra sau trong rất hầm hố, đưa ly bia sang cô, giọng hào sảng:
“Mời em, uống với chị trăm phần trăm nào.”
Minh Tuệ ngại ngùng