Sân bay Tân Sơn Nhất, Quận Tân Bình, Thành Phố Hồ Chí Minh,
Cảng quốc ngoại,
14 giờ 30 phút chiều,
Cửa ra điểm đón xe taxi của sân bay.
Một người con gái dáng người nhỏ nhắn đang kéo hai chiếc vali to đùng màu đen. Gương mặt cô ta thuôn dài, hai răng cửa to như con thỏ. Trên mắt là cặp mắt kính cận thật dày màu đen bóng. Nước da ngăm ngăm, cái môi mỏng tanh, đang nhếch nhẹ lên một nụ cười nửa miệng thường trực.
Ít ai biết được rằng, cô gái trong có vẻ nhỏ nhắn, trẻ trung này, đã ba mươi lăm tuổi rồi.
“Xin chào Việt Nam, cô về đón cô vợ nhỏ nghịch ngợm, hay thích chạy trốn khỏi cô đây \- Đặng Minh Châu, em cứ chờ đó. Dù em có ở đâu, Bùi Cẩm Tiên này cũng sẽ tìm được em. Còn cô gái kia, chị sẽ giúp em “chăm sóc” cẩn thận mà.”
Bùi Cẩm Tiên thầm nghỉ, tháo cặp mắt kính xuống, vuốt nhẹ lại phần tóc mái đang bị gió thổi rối bời. Lại nhếch môi lần nữa, ánh mắt sắc lại, tỏ vẻ đầy nguy hiểm, tâm cơ sâu.
Không hoa, không bạn bè, không người thân, không một ai đón cô, Bùi Cẩm Tiên thản nhiên chấp nhận tất cả, dửng dưng đón một chiếc taxi, về thẳng một khách sạn ở quận 12 mà cô đã đặt trước.
Nhưng điều đó cũng là đương nhiên thôi, vì cô về lần này là muốn cho Đặng Minh Châu một bất ngờ lớn mà.
...
Sáng ngày hôm sau, Huỳnh Minh Tuệ với đôi mắt sưng húp vì khóc và thức khuya quá nhiều uể oải bước vào công ty. Cô cúi đầu đi nhanh vào chỗ ngồi, không muốn nói chuyện với ai, lại muốn tránh né sự quan tâm của Tuyết Hương và Minh Châu nên càng không muốn nhìn thấy họ.
“Chào em, em không khỏe à?”
Nguyễn Ngọc Ánh giả tạo đi đến gần chào Minh Tuệ. Cô cười gượng mà chào lại. Chị ta vẫn chưa đi, mà nói tiếp không cần biết Huỳnh Minh Tuệ có muốn nghe hay không:
“Công ty mình sắp có giám đốc kinh doanh mới, nghe nói giỏi lắm, từ Mĩ trở về, hôm nay chị ấy vào làm đây, em biết chưa?”
Huỳnh Minh Tuệ vốn chỉ là con tép riêu so với mọi người trong công ty, nên ban lãnh đạo cũng chẳng bao giờ tìm đến cô. Có giám đốc mới thì sao chứ? Huỳnh Minh Tuệ không quan tâm.
Cô chỉ lặng lặng cười đáp lại rồi im lặng mở máy tính lên, không nói gì khác nữa.
Nguyễn Ngọc Ánh hơi quê quê, đon đả đi về chỗ ngồi của chị ấy gần Tuyết Hương, chỉ kịp liếc Minh Tuệ một cái sắc lẻm, tỏ vẻ chán ghét tận xương tủy.
Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu nhìn cô chằm chằm, Minh Tuệ biết nhưng cô không nhìn lại, vì cô sợ, sợ lại phải nói dối đại một lí do nào đó để hai người bọn họ yên tâm.
Mối quan hệ của cô và Ân Tú tới bước đường này, đã là quá đủ cho tất cả rồi. Cô không muốn mọi chuyện lại tồi tệ thêm.
Nếu có ai nói cô hèn nhát, không dám đối mặt mà chỉ biết tránh né, chạy trốn, thì cô cũng sẽ gật đầu chấp nhận, tuyệt đối không cãi lại một câu nào.
Cô chỉ là một người bình thường, trông chờ một tình cảm bình thường mà thôi.
Minh Tuệ cố gắng