Huỳnh Minh Tuệ chậm rãi chạy xe trong màn mưa, dường như lấy độc trị độc, Minh Tuệ quen dần với cảm giác lạnh, cả người không còn run lẩy bẩy nữa. Cô tập trung chạy xe trong màn đêm đen đặc. Đường thì vắng tanh, cố gắng không để mình bị tai nạn như lúc sáng.
Nếu nó xảy ra, cô chắc chắn sẽ không may mắn được nữa đâu. Nơi đây hoàng toàn vắng vẻ.
Khi Minh Tuệ chạy gần đến nội ô, đường xá đông đúc hẳn, cô mới thở phào nhẹ nhõm, dường như trút bỏ được gánh nặng trong lòng từ nảy đến giờ.
Khi về đến chung cư, cơn đau nhức ở chân và cả cơ thể mệt mỏi rả rời làm cho Minh Tuệ hơi choáng. Cô dừng xe lại, cho cơn choáng váng qua đi, đến khi đôi mắt bắt đầu nhìn thấy thật rõ mọi thứ xung quanh, Minh Tuệ mới phát hiện Đinh Tuyết Hương đang che ô đứng ở cổng chung cư.
Dáng người cao gầy quen thuộc, một tay cầm ô, một tay đút vào túi quần, đôi mắt nhìn xa xăm vô định. Gương mặt nhìn nghiêng với sống mũi cao hoàn hảo. Một bức tranh xinh đẹp, động lòng người.
Minh Tuệ nghi hoặc đi lại gần, cất giọng run run vì lạnh:
“Sao chị lại ở đây?”
Đinh Tuyết Hương không trả lời câu hỏi của Minh Tuệ mà nhìn cô chằm chằm:
“Sao giờ này em mới về?”
Minh Tuệ thật thà:
“Em đi thị trường ở Củ Chi, nó xa quá em lại không biết đường, lại phải gặp khách hàng để viết báo cáo nộp cho chị Cẩm Tiên nữa.”
Đinh Tuyết Hương nhíu mày tỏ vẻ không vui, nhìn bộ dạng ướt sủng của Minh Tuệ:
“Đừng đứng ở đây nữa, mau vào trong gửi xe đi rồi còn thay đồ nữa.”
Minh Tuệ nghe lời chạy xe vào trong, Tuyết Hương cũng sải những bước dài mà đi theo.
“Sau em lại không mặc áo mưa?”
Minh Tuệ lúng túng:
“Dạ, cho mát ạ.”
Đinh Tuyết Hương tức giận, mở miệng định nói gì đó nhưng chợt nhìn thấy vết thương ở chân Minh Tuệ.
Vết thương to bằng lòng bàn tay, máu, thịt, nước vàng, nước mưa hòa lẫn vào nhau trông thật kinh dị.
Chị ngồi xuống đối mặt với đầu gối cô, gấp gáp:
“Em bị cái gì đây hả?”
Minh Tuệ hơi rụt rè:
“Dạ em bị té xe hồi sáng, sau đó thấy không sao nên chạy đi luôn vì cũng trễ rồi, em còn phải viết báo cáo ba mươi khách hàng, chị Cẩm Tiên nói...”
Đinh Tuyết Hương không giữ được bình tĩnh:
“Được rồi, Cẩm Tiên nói gì em cũng phải làm theo sao? Tại sao không băng bó? Tại sao không quay về khi bị thương? Lại còn dằm mưa nữa? Em không biết quý trọng bản thân mình sao?”
Đứng trước cơn giận giữ vô cớ của Tuyết Hương, Minh Tuệ thừ người ra không biết trả lời thế nào.
Cô đang sống một mình, vì thế phải luôn mạnh mẽ. Nhưng mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể chống chọi được đến tận bây giờ, tại sao ai cũng muốn ức hiếp cô vậy chứ?
Minh Tuệ không khóc, cô không thích khóc trước mặt người lạ, nhưng gương mặt cô tái đi vì những tủi hờn. Đinh Tuyết Hương cũng biết mình lỡ lời nên nhẹ giọng:
“Chị xin lỗi.”
Nói rồi chị bế bổng Minh Tuệ lên, mặt cho cô vùng vẫy đòi xuống.
Dù cho Minh Tuệ có như nào, Tuyết Hương cũng mặc kệ, đi xăm xăm về phía trước, chỉ đặt cô xuống đất khi đã đi đến cửa phòng chung cư, nơi Minh Tuệ ở.
Minh Tuệ đi lò cò vào trong, liếc nhìn con người tự nhiên kia đang thong thả mà đi theo cô vào