Lễ cưới tiếp tục diễn ra, tất cả các tộc đều buông xuống đố kị cùng ganh đua chỉ ngồi lại chén chú chén anh hết ly này qua ly khác.
Đợi đến khi giờ lành điểm Ma Vương tiễn tiểu công chúa được cưng chiều ra khỏi cổng thành về nhà chồng thì mọi người cũng đã say mèm cả.
Bữa tiệc cứ kéo dài cho đến nửa đêm, kẻ thì say quá gục tại chỗ, kẻ thì lết về nhà nhưng cũng ngủ cả hết rồi.
Chỉ riêng đội lính gác là không được nghỉ ngơi, cũng không được quá chén, chỉ cấp chỉ huy cao nhất mới được tham dự một chút mà thôi.
Minh Hải vút lên mái cung điện, gió thổi bay tà áo phất phơ, nhưng thật lâu cũng chưa bị phát hiện cho nên hắn xác nhận phòng ngự đã có chút lỏng lẻo.
Trước khi lễ cưới diễn ra thì lớp chắn phòng thủ đã được gia cố thêm, hơn thế Phong Sơn tới tham dự cũng không mang theo địch ý cho nên Ma quốc mới thả lỏng như vậy, toàn dân hưởng thụ như thế.
Cũng tốt, hắn hành động càng dễ dàng.
Phóc một cái, hắn nhảy từ mái này sang mái khác.
Khi nãy đám người kia mang lễ vật cất ở đâu hắn cũng đã nghe ngóng qua rồi, cho nên thẳng một đường hắn tìm tới đó.
Nơi cất không đâu khác chính là kho tàng của Ma Hậu.
Hắn cẩn trọng thăm dò, dù gì cũng là cung của người phụ nữ quyền lực nhất Ma giới làm sao có thể lỏng lẻo để ai vào thì vào ra thì ra được.
Hắn dùng ẩn thân thuật, biến bản thân trở thành vô hình rồi nhanh chóng lẻn vào trong.
Hắn đến thở cũng nhẹ nhàng, Ma Hậu chính là một cao thủ cho nên nhỡ thở mạnh một hơi để phát hiện hắn sẽ khó thoát.
Ma Hậu đang ở đây, bà ta đang đích thân kiểm lại một lần những bảo vật được dâng lên.
Lễ vật này hôm khác sẽ chuyển đến cho con gái của bà ấy cho nên bà ấy không thể để con chịu thiệt được.
Một tỳ nữ thân cận được phép ở lại cùng bà ta mà thôi.
Nàng ta lên tiếng:
- Thưa Ma Hậu, người xem, những đồ này đều vô cùng quý giá, Ngọc Lan công chúa nhất định sẽ rất thích.
Ma Hậu cười rất tươi, đứa con gái châu ngọc của bà ta làm sao có thể thua kém được, đương nhiên nó xứng đáng có những thứ tốt nhất chứ.
Ngay cả phò mã cũng so bà ta đích thân cùng con lựa chọn từ đám con cháu bộ tộc mạnh nhất rồi.
Sau này con gái bà ta dù không được tôn quý như bà nhưng nhất định cũng được người người kính nể.
- Đi, lấy thứ đó ra đây, ngày mai ta phải đích thân đưa cho Ngọc Lan.
- Dạ.
Ma Hậu phân phó cho tỳ nữ đi lấy một thứ gì đó, có vẻ đó là đồ mà bà ta muốn tặng cho con gái mình.
Đợi tỳ nữ đi ra, nàng ta mang theo một hộp làm từ ngọc thạch ngũ sắc.
Bản thân chiếc hộp cũng không hề tầm thường rồi, bởi nó làm từ loại ngoc thạch chứa ma lực rất mạnh.
Cái hộp đó cứ cho là không chứ gì bên trong, nhưng chỉ bằng nó, ai ôm nó mà ngủ đêm này qua đêm khác cũng hấp thụ không ít ma lực mà mạnh lên rồi! Nó khiến Minh Hải nhếch miệng cười, hộp đó hắn cũng muốn lấy.
Ma Hậu đón lấy chiếc hộp, cẩn thận nâng niu, dùng chiếc khăn bên người lau qua một lượt.
Sau đó bà ta liền mở chiêc hộp ra, thứ bên trong ban đầu được bao bọc bởi luồng sáng rất chói mắt, sau dần dịu đi.
Minh Hải đứng ở góc nhìn rất rõ ràng, đó là một thú nguyên đan.
Nhìn Thú Nguyên Đan này cũng rất quen mắt đi, ngẫm nghĩ kỹ xem đã nhìn thấy nó ở đâu rồi nhưng vẫn chẳng thể nghĩ ra.
- Ma Hậu, Thú đan của Hắc Long này người giữ bao năm, dùng cũng không dám dùng, nay lại tặng cho công chúa đủ thấy người yêu thương công chúa như nào rồi.
Tỳ nữ nhìn thú ngưng đan trong hộp không rời được mắt, thứ trân quý như vậy nhìn thấy nhiều hơn một chút cũng là có phúc khí rồi.
Ma Hậu thì ngắm nghía viên Thú Ngưng Đan đó thật lâu rồi thở dài.
- Thứ này, quả thực rất quý giá, ta đương nhiên phải cho con ta thứ tốt nhất rồi.
Năm đó, mẹ ta cũng là một thiên tài tu luyện, bà đã giết Hắc Long rồi đem Thú Ngưng Đan cùng Huyết Long trở về.
Vảy và xương thì luyện thành Thiết giáp tặng phụ thân ta, Thú Ngưng Đan cho ta còn Huyết Long cho A Hoành.
Chuyện như vừa mới thôi, vậy mà lại cả trăm năm đi qua rồi!
- A Hoành mà Người nói là Hoành phi đúng không ạ.
Ma Hậu từ từ đóng hộp lại rồi thở dài.
- Chính là tỷ ấy..
Ngươi theo ta lâu như vậy rồi, có chuyện ngươi biết, có chuyện ngươi không biết nhưng bất kể chuyện gì ngươi cũng không nên để lộ ra có hiểu không?
- Dạ, nô tỳ không dám, chuyện của Người