Khi đại quân của Ma Vương từng lớp từng lớp bị đánh bại, Ma Vương mắt thấy thế trận bất ổn liền đích thân ra mặt.
Ông ta phất tay một cái bay từ trên điện lên không trung, cách nơi mà gia đình Minh Hải đứng một đoạn rồi cao cao tại thượng nói vọng xuống:
- Ngọc Nha, con đây là muốn làm loạn chuyện gì? Chuyện đã qua thì nên bỏ qua đi, bản thân là một công chúa con không suy nghĩ cho thần dân của mình hay sao.
Làm loạn như vậy, nhiều người chết như vậy có thỏa đáng.
Minh Hải quay qua nhìn mẹ hắn, bà ấy bị lời nói uy nghiêm của Ma Vương dọa cho chút giật mình, dù sao bao năm sống thấp kém bị bắt nạt nhất thời cũng chưa thể thoát khỏi nỗi sợ hoàng quyền.
Minh Hải ra hiệu nhìn cha hắn một cái, ông ấy liền tiến tới ôm vợ của mình lại trấn an bà.
Tiểu Cẩu cũng từ từ bước tới, nó đứng hiên ngang uy vũ che chắn trước mặt cha mẹ của chủ nhân nó.
Nó hung hăng nhìn Ma Vương nhe răng gầm gừ như muốn nói: "Ngươi thử quát một tiếng nữa ta nghe!"
Ma Vương khi nãy loạn một đám nên chưa dám xác minh Tiểu Cẩu có thực sự là cổ thú hay không, nhưng nay nhìn rõ như vậy ông ta liền biết đây chính là cổ thú trấn giữ Linh thảo.
Hắn liền e sợ lùi lại chắp tay:
- Cổ thú, thực sự là ngài? Tại sao lại phản lại Ma Cung đi theo đám người này làm loạn?
Tiểu Cẩu lúc này há miệng "gào" một tiếng khiến những kẻ đứng gần đó một trận chao đảo.
Ma Vương cũng suýt chút là lăn từ trên trời xuống dưới đất.
Tuy chưa thực sự rơi nhưng bản thân ông ta cũng cân nhắc được rằng không thể lo lửng mãi được, thêm một cú mà ngã xuống thì mất hết tôn nghiêm.
Vì vậy ông ta từ từ đáp xuống đứng trước mặt Minh Hải, hai tay chắp lại sau lưng.
- Cổ Thú có phải hay không vì nhận ra người Hoàng tộc Ma Tộc ta cho nên mới quy thuận ngươi?
Ông ta đương nhiên có thể đoán ra, Cổ Thú là đi theo đứa ngoại tôn trước mặt ông ta chứ không thể nào mà lại đi theo Ngọc Nha được.
Một kẻ mạnh đương nhiên sẽ được người cũng như thú quy thuận dễ dàng mà thôi.
Minh Hải lãnh đạm liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Rồi chỉ xoay nửa khuôn mặt lại đánh ánh mắt cho Tiểu Cẩu.
Nó hiểu ý liền nhanh chân chạy lại bên cạnh chủ nhân nó mừng rỡ.
Mỗi bước chạy của nó đều kéo theo một trận gió cuồng phong, mỗi lần đặt chân liền khiến mặt đất rung chuyển.
Một thân đen thui, bộ lông dài mượt, ánh mắt sáng quắc mang theo tia điện.
Một chiến thần thú đúng nghĩa, một sự tồn tại khiến bao kẻ thèm khát cũng sợ hãi.
Vậy nhưng trước mặt Minh Hải lại một hai lộ ra bộ dạng cún con thấy chủ khiến bao nhiêu kẻ có mặt ở đây miệng không ngậm lại nổi.
Minh Hải đưa tay lên xoa cái đầu đang cúi thấp của Tiểu Cẩu rồi lúc này nhìn cũng không nhìn mà chơi đùa cùng nó, trả lời Ma Vương:
- Ngươi nghĩ sao?
Đúng, ông ta nghĩ sao? Bản thân mang trong mình dòng máu Ma Vương chính thống, dùng cả đời cũng chưa được Cổ Thú cho vào mắt.
Mỗi lần đến xin Linh thảo còn phải cung cung kính kính gọi một tiếng ngài thì cái dòng máu Ma Vương liệu có thực sự quyết định sự quy phục ấy.
Nhưng không thêt tự mình đánh mất thể diện như vậy được.
Ông ta vẫn như cũ đứng thẳng lưng:
- Ngươi dù sao cũng là một ngoại tôn của ta, có thể nào lại buông lời bất kính.
Minh Hải nhướn mày, "ố" một tiếng rồi thu tay lại.
Tiểu Cẩu không được xoa đầu có chút hụt hẫng, nó lại gầm gừ với kẻ phá hỏng sự sủng nịnh nó đang được nhận.
- Ngoại tôn của ta à? Ngươi cũng xứng sao?
- Ngươi..
hỗ xược!
Minh Hải nhìn khuôn mặt thẹn quá hóa giận của ông ta mà phá lên cười.
Hắn cười một tràng vang vọng rồi bất giác ngừng lại, trừng mắt nhìn ông ta.
Khuôn mặt vuông vức như tạc tượng, dáng người cao lớn nhưng không thô thiển, ánh mắt buốt lạnh nhưng lại đốt được cháy ý trí kẻ khác.
Hắn như thể nhìn thấu tâm can kẻ đối diện.
Một cọng tóc vướng xuống môi hắn khẽ đung đưa.
Hắn đem ngón tay kéo sợi tóc sang một bên.
Ma mị.
Hắn là một kẻ mang một hình dáng đối lập nội tâm.
Một kẻ vô cùng đẹp, dụ hoặc ánh nhìn nhưng lại mang sự quyết đoán cũng tàn nhẫn vô cùng.
Lại có lúc cợt nhả châm biếm kẻ khác một cách trào phúng.
Hắn như một phiên bản trái lập của Phong Sơn.
Người đó tĩnh lặng như một bức tranh, điềm đạm cũng đẹp đẽ như một đóa sen không nhiễm bụi vậy.
Còn nhìn hắn mà xem, có khác gì một đóa bỉ ngạn đỏ rực quyễn rũ hay không.
Hắn chậm chạp xoay cổ tay, miệng nhếch lên mỉa mai người đối diện.
Điều đó càng khiến cho Ma Vương giận đến run bần bật, đôi mắt đen sâu của ông ta càng hằn lên kinh dị.
Nhưng bản thân là một kẻ đứng đầu Ma giới, hắn ít nhiều còn giữ được phong thái quân vương, lấy lùi lằm tiến, hắn từ từ nói:
- Ta biết mẹ con con đã chịu thiệt thòi, hôm nay quay lại cũng là vì muốn đem về cho mẹ con một chút công đạo.
Ta đảm bảo với con, ta sẽ bù đắp tất cả cho gia đình con.
Còn con, ta cũng sẽ an bài cho con một vị trí xứng đáng.
Minh Hải nghe xong liền không biến sắc nhìn ông ta thật lâu, sau dó hắn cùi đầu cười xòa một tiếng.
- Cho ta vị trí nào?
- Đại tướng quân thì thế nào?
Ma Vương tưởng rằng ngoại tôn này của hắn dễ đối phó, nói một chút liền đã dụ hoặc được cho nên cũng hướng hắn rộng rãi cho một chức quan.
Minh Hải giả đò thở dài.
- Đại tướng quân sao? Ta còn tưởng có gì khác lạ.
Ma Vương cuống quýt trong lòng nhưng thể hiện ra mặt mà hạ nhẹ giọng nói:
- Không thích? Không sao, ta cho con tùy ý chọn vị trí con muốn.
Minh Hải nhướn mày lên, nhìn thẳn mặt ông ta nói:
- Ta,