Minh Hải thực sự ở lại Dược Cốc của Tiên Y ngày ngày gánh nước bắt sâu cho các loại linh thảo.
Hắn ngày ngày đều dậy từ sáng sớm đến tối muộn mới lại lên giường.
Từng ngọn cây cái lá ở đây hắn đều tận lực mà vun trồng.
Tiên Y nói, chỗ linh thảo này để chế tạo tiên đan cho toàn bộ Hoàng Đạo Quán.
Trên dưới mấy ngàn người đều cần dùng tới linh thảo này, một chút sai sót để linh thảo nhiễm bụi bẩn liền khiến tiên đan có uy lực kém đi.
Chính vì thế hắn một ly cũng chưa từng để sai phạm.
Hắn mỗi ngày đều như nhau, trước khi đi ngủ đều tới vấn an Tiên Y để xin người nói với hắn nhiều hơn một câu xem hôm nay tình hình Hoàng Đạo quán ra sao.
Người không biết còn cho rằng hắn là gian tế nghe ngóng tình hình Tiên môn, nhưng người biết chuyện như Tiên Y chỉ thấy xem trọng tấm lòng của hắn.
Hắn vì sao lên đây Tiên Y nhớ rõ, cho nên nhiều hơn một câu ít hơn một câu lão cũng nhất định nhắc tới Tiên Tôn cho hắn nghe.
Nghe nói Tiên Tôn mỗi năm đều bế quan truyền ra tin tốt hắn lấy làm vui mừng lắm.
Dòng dã một năm, Tiên Y cũng phải nhiều khi lắc đầu với chấp niệm của hắn.
Lại thêm một năm nữa đi qua, tính ra đã là năm thứ ba hắn lên núi, một năm nằm bất động, một năm chăm linh thảo, một năm này tiếp theo sẽ ra sao.
Người nghĩ dài thì sẽ thấy dài, nhưng bản thân hắn lại thấy cuộc sống này không tệ, ít nhất so với trước đây hắn còn an nhàn hơn.
Chỉ có điều, hắn tuyệt đối chưa bao giờ bỏ xuống ý niệm gặp Tiên Tôn thêm một lần.
Năm mới này, một buổi sáng khi sương còn chưa kịp tan, cả Dược Cốc còn ngập tràn linh khí nồng đậm, Tiên Y gọi Minh Hải lại.
Tiên Y lấy một chén trà, tự mình châm một bình rồi chầm chậm uống một ngụm.
Minh Hải đứng bên vẫn yên lặng cúi đầu.
Tiên Y cuối cùng cũng lên tiếng:
- Ngươi ở đây cũng đã hơn hai năm, một năm qua ngày ngày giúp ta chăm sóc linh thảo tận tâm tận lực, ta thực sự rất cảm ơn ngươi..
Nghe đến đây, Minh Hải liền quỳ sụp xuống, hắn hoảng hốt vô cùng.
Có phải hay không Tiên Y không cần đến hắn nữa, cho nên những lời này là chuẩn bị đuổi hắn đi.
- Tiên Y, con xin người, có phải con làm sai gì hay không ạ? Nếu con sai ở đâu xin người chỉ điểm cho con sửa cải, người đừng đuổi con đi.
Tiên Y bật lên cười hà hà, cái tên Minh Hải này những ngày qua Tiên Y hiểu hắn sợ nhất chính là bị đuổi khỏi đây.
Cứ loáng thoáng nghe thấy gì đó là hắn lại sợ rằng phải đi khỏi Cốc.
Tiên Y cầm cái quạt làm từ lông tiên hạc lên khẽ phe phẩy.
Nói tới cây quạt này, nó là bảo bối của Tiên Y, nó vừa dùng để luyện đan, sắc thuốc, khi trước là lão tổ Hoàng Đạo quán ban cho Tiên Y.
Lão vừa phe phẩy vừa nói:
- Ngươi hấp tấp như vậy, trước khi muốn học y thuật thì phải tu tâm dưỡng tính trước đã.
Tai hắn ong ong, Tiên Y nói với hắn là học y thuật ư? Hắn có thể hay không học y thuật?
- Tiên Y, người nói vậy là sao ạ?
Tiên Y vuốt sợi tóc mai trắng dài của mình rồi nói với hắn.
- Ta thấy ngươi chăm sóc đám linh thảo của ta tận tâm tận lực, dành cho chúng không ít tình cảm, xét thấy ngươi với ta cũng là có duyên.
Lại nhìn tận mắt thấy một năm qua ngươi có thể ghi nhớ mọi loại linh thảo trong vườn cũng không phải là tệ.
Vì thế cho nên hôm nay ta muốn nhận ngươi làm đệ tử phàm gia, dạy cho ngươi y thuật.
Ngươi không có nổi một tia linh lực nên chuyện có thể luyện đan là không thể, nhưng bắt mạch kê đơn thì miễn cưỡng có thể làm.
Chỉ có điều, người chúng ta chữa trị là tiên nhân, cho nên ngươi phải lấy cường thân thắng tiên thể.
Cố gắng luyện tập mới có thể đủ sức lực để khám bệnh cho tiên giả.
Ngươi có hiểu ý ta muốn nói hay không?
Hắn hiểu, Tiên Y từng trước đây không ít lần nhắc với hắn, phàm thân yếu đuối, nếu muốn trị bệnh cứu người cũng chỉ có thể cứu phàm nhân.
Còn muốn nghịch thiên cải vận cứu lấy tiên thể thì buộc phải có sức lực phi thường để chịu đựng được sự phản phệ của việc thăm khám tiên thể.
Nếu không sẽ lao lực mà chết.
- Dạ