Minh Hải đi bên cạnh Phong Sơn, hắn một bước lại một bước cứ phải song song bên cạnh Phong Sơn mới vừa lòng.
Miệng không ngừng cong lên một đường, mãn nguyện.
Hắn nhớ năm đó, mùa hoa đào nở đầu tiên, khi mà cả hai chưa nhiễm chút bụi gió phong trần nào, hai người cũng đã cùng nhau đi như vậy.
Một cánh đào nhẹ bay vương lên tóc mai dài của Phong Sơn, hắn đưa tay giúp lấy xuống.
Hai người khi đó còn nhìn nhau cười vui vẻ.
Bây giờ thực hoài niệm, nhưng cũng chỉ có hắn hoài niệm mà thôi.
Quay sang nhìn Phong Sơn, thật tình cờ, vừa lúc một chiếc lá bay tới dừng lại trên tóc mai Ngài ấy.
Hắn bất giác không nói một lời liền đem tay lên lấy xuống.
Mọi người giật mình đứng lặng, Phong Sơn cũng thoáng phản ứng không kịp mà xoay qua nhìn hắn, một câu cũng không nói.
Cánh tay hắn dừng lại trên không trung, nắm nhẹ chiếc lá, một khắc này tự nhiên hắn thấy nhung nhớ khuôn mặt người trước mắt vô cùng.
Gần ngay trước mắt nhưng chạm vào sẽ vỡ, thở mạnh sẽ bay.
Hắn nhìn sâu vào mắt Phong Sơn.
Một..
hai..
ba giây ngắn ngủi Phong Sơn vội nói hai từ: "Cảm ơn" rồi quay đầu tiếp tục đi.
Minh Hải vẫn đứng đó thêm một nhịp rồi mới lặng lẽ bước theo.
Hắn hoài niệm, Phong Sơn hoài nghi.
Ngài hoài nghi ánh mắt Ngài vừa nhìn thấy, một đôi mắt của kẻ thâm tình.
Một người luôn bình bình lặng lặng như Ngài bỗng tâm lăn tăn nổi gợn sóng.
Nhưng rồi Ngài nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở, sắp xếp lại suy nghĩ, Ngài cũng là nghĩ quá nhiều đi!
Vào tới tẩm cung hoàng đế Phong Vân, cách tấm màn mỏng cũng nghe được một hơi thở yếu ớt, chút sinh mệnh cũng vô cùng mỏng manh, tiên khí bao quanh thưa thớt vô cùng.
Đủ thấy bênh không nhẹ, nhưng tốc độ cũng quá nhanh đi, so với hôm trước Minh Hải đột nhập vào nghe ngóng thì bệnh nặng thêm ba phần rồi.
Trước chậm sau nhanh như này thực sự khiến cho người ta hoảng sợ.
Hoàng đế Phong Vân cũng đã nghe qua về kết quả cuộc thi cho nên cũng biết người tới xem bệnh cho mình là ai.
Nhưng không thể cất giấu đi được cái nhìn nghi hoặc.
Minh Hải cũng đương nhiên hiểu, những kẻ này, nếu hôm nay hắn tìm ra bệnh của hoàng đế Phong Vân thì chắc tới chín phần bọn chúng sẽ quy cho hắn là kẻ đầu sỏ phía sau.
Còn xem không ta bệnh thì có lẽ chúng lại cho rằng bọn hắn là cố tình không cứu.
Cái củ khoai nóng bỏng tay này hắn thực muốn ném vào mặt mấy kẻ đó.
Nhưng lại vì Phong Sơn mà nhịn xuống một bụng tức tối.
Lục Bảo được mời tới bên cạnh hoàng đế Phong Vân, trước con mắt bao nhiêu người trực tiếp xem bệnh.
Cậu nhóc đó đương nhiên cũng như bao thầy thuốc khác, xem mắt, xem miệng, thử máu các kiểu, coi Phong Vân đế như một công cụ nghiên cứu.
Xem tới xem lui một lúc cậu cuối cùng nhăn mặt lại.
Thái Sơn tiên tôn nãy giờ đứng yên, Ngài ấy cũng chỉ là mới trở về sau khi đi thí luyện trao đổi, thực lực cũng cao hơn những tiên tôn khác một phần rồi.
Ngài ấy thấy Lục Bảo cau mày liền bước tới, là một người luyện Lôi hệ cho nên sức vóc cũng có phần cường tráng, lớp da bánh mật, ánh nhìn sắc lịm uy nghiêm:
- Xem không ra?
Một câu không đầu không đuôi, người khác hiểu, nhưng người được hỏi sẽ khó chịu, Ngài ấy mang theo xem thường cùng hoài nghi trong giọng điệu.
Lục Bảo tuy chỉ là một cậu nhóc mới lớn, nhưng cậu ấy bên Minh Hải lâu ngày cũng sinh ra tính tình bướng bỉnh cùng kiêu ngạo.
Cậu sao có thể sợ đám tu tiên, khác nào làm mất mặt Vương của cậu ấy.
Thay vì trả lời Thái Sơn tiên tôn, cậu tiến tới hành lễ với Vương của mình rồi bẩm báo.
- Vương, độc này rất hiếm.
Minh Hải nhướng mày, ồ một tiếng.
Hắn đương nhiên biết, nhìn qua liền biết, hơn thế nghĩ cũng có thể ra.
Không hiếm thì đám tiên giả cũng không tìm hắn.
Hắn nhìn Lục Bảo nhướn mày.
- Còn gì nữa?
Lục Bảo biết là Vương của cậu nhận ra cậu đã biết gì đó, không dám giấu Vương cậu liền nói:
- Độc này con từng thấy qua.
truyện xuyên nhanh
Nghe tới đây ánh mắt những kẻ có mặt đều lần lượt thay đổi.
Mỗi người đều suy tính trong lòng.
Lục Bảo cảm thấy khí tức xung quanh không đúng nhưng cậu cũng mặc kệ, lựa chọn tin tưởng Vương của cậu.
Có Vương ở đây sợ gì không những kẻ có dị ý.
- Ba năm trước con từng theo quân đoàn đánh thuê đi kiếm Linh dược cho một tộc ở miền Nam.
Tìm kiếm ở Ma lục hết hai tháng mà không tìm được gỉ cả cho nên trưởng đoàn đề nghị ra khu vực tự trị ở đảo hoang tìm kiếm.
Nói tới đây đã nhiều kẻ cau mày, Minh Hải cũng khẽ động, bởi hắn biết, khu tự trị hoang đảo là nơi nguy hiểm như nào.
Đó không thuộc Tiên lục cũng chẳng thuộc Ma lục, là một khu vực nhỏ bé cách xa năm lục địa còn lại.
Muốn đi ra đó thì cần có linh thú hệ bay cao cấp hoặc có pháp lực từ cấp tám trở lên.
Nhưng đấy là chỉ ra được đó, còn có thể sống sót ở đó hay không thì lại khác.
Nơi ít người tới, nhưng những người đã tới và trở về đều biết rằng nơi đó vô vàn kỳ trân dị bảo, nhưng cũng vô số cạm bẫy vô hình.
Có thể đến và trở về đếm trên đầu ngón tay.
Cũng vì vậy nhiều năm như vậy cũng không ai đi tìm hiểu nó là nơi nào.
- Rồi sau đó thì sao?
Minh Hải lên tiếng hỏi Lục Bảo, cậu ấy lúc này mới tiếp lời:
- Bọn con đi mười người nhưng khi lên đảo chỉ còn lại năm người, con vốn dĩ nên chết nhưng bởi là người duy nhất hiểu về linh thảo cho nên được bảo hộ đến cuối cùng.
Khi lên đảo thì qua ba ngày liền có một người trúng độc, mà độc y như Phong Vân Vương đang trúng.
Người đó vì ăn nhầm một loại quả bọn con không biết tên mà trúng độc ấy.
- Rồi sao? Ngươi cứu được hắn không?
Một vị quan cận thần bên cạnh Phong Vân Vương lên tiếng nóng lòng hỏi.
Lục Bảo liếc nhìn về sau trừng người đó một cái rồi lại hướng Vương của hắn tiếp lời.
- Vạn vận đều có tương sinh tương khắc, nghĩ tới đó cho nên bọn con quay lại vùng có cây độc kia tìm thiên địch của nó.
Quả nhiên, nơi đó có hai loại cây duy nhất mọc tách biệt nhau.
Cây chứa quả độc ở một bên, cây khắc tinh với nó ở bên còn lại.
Cây có độc toàn thân màu đỏ, nhưng quả lại màu đen, cây trị độc toàn thân màu đen chỉ có hoa màu đỏ.
Qua năm ngày thì con cũng chế ra được gải độc cho người kia.
- Rồi thứ giải độc đó ngươi có mang theo không?
Vị vừa hỏi là Thanh Tùng tiên tôn của Bach Hổ quốc.
Một dáng vẻ thư sinh, mặc một thân quần áo xanh ngọc, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, dù sao nghe vào cũng dễ chịu hơn vị Thái Sơn tiên tôn kia cho nên Lục Bảo cũng hướng hắn đáp lời.
- Một nơi sống chết không rõ như vậy, hơn thế ta trước kia là kiếm tiền chứ không [email protected] muốn tìm tòi nghiên cứu, hà cớ gì đem mấy thứ không cần thiết theo.
Dù sao thứ đó ở lục địa của ta cũng không có.
Nói xong hắn quay ngoắt đi không kịp nhìn biểu hiện vặn vẹo của Thanh Tùng tiên tôn.
Điểm này thì Minh Hải thực sự thích ở Lục Bảo, chính là không sợ ai cả.
Phong Sơn lúc này mới lên tiếng, Ngài từ đầu luôn đứng cạnh Minh Hải, quay sang nhìn hắn:
- Vậy cũng là nói muốn cứu Phong vân Vương chúng ta cần phải tới đảo tự trị rồi!
- Ta thấy không cần vậy.
Có lẽ đây chỉ là quỷ kế của hắn mà thôi.
Mạnh Thường tiên tôn như tên mãng phu mà chỉ về phía Minh Hải nói, bọn họ ngay từ đầu đều nghi ngờ mọi chuyện đều là kế của Ma tộc.
Nay dụ bọn họ tới nơi nguy hiểm tùng trùng như thế e cũng là kế mượn dao giết người của chúng đi.
Nếu đi theo bọn chúng chỉ sợ lành ít dữ nhiều chứ sao mà thoát nạn được.
Minh Hải lại nhướn mày, hắn cúi đầu cười lạnh:
- Ta thực ra cũng nhận ra là các người nghi ngờ ta, nhưng sao các ngươi không động não, ta có cần phải làm phức tạp vậy không?
Bị nói không có não, Mạnh Thường tức giận, hắn lập tức phát khí thị uy:
- Ngươi nói sao nói lại ta xem, một đám ma tộc lòng dạ rắn rết sao có thể không đề phòng.
Ngươi đến đây e là cũng có dụng ý.
Những người khác đều yên lặng đứng xem, bọn họ dù sao cũng có đầu óc hơn tên mãng phu trước mắt.
Cũng là chờ xem một màn này ai lợi ai thiệt để làm ngư ông.
Minh Hải tức giận nắm chặt tay, Lục Bảo đang đứng gần Phong Vân Vương cũng đổi hướng chạy