Sáng sớm ngày thứ ba, đúng như lời Tiên Tôn cho Phi Long báo xuống.
Mọi chúng đệ tử của Hoàng Đạo quán đều có mặt ở Đại Điện chờ Thánh chủ.
Trong điện chỉ có chức vị trưởng lão và các chủ mới có thể ngồi, các đại đệ tử hoặc đệ tử chân truyền thì đứng phía sau.
Những đệ tử khác chỉ có thể ở ngoài điện.
Minh Hải hắn lần này được đích thân Tiên Y dẫn đến nhưng vì thân phận đệ tử phàm nhân nên chỉ có thể đứng ngoài cửa.
Thế nhưng vậy cũng đã là may mắn lắm rồi, bởi lẽ hắn còn nghĩ bản thân còn phải đứng ở mãi cổng Đại Điện chứ đừng nói vào đến cửa như này.
Hắn nhìn vào bên trong, toàn các tiên nhân đúng là không khí vô cùng khác, lần đầu hắn thấy nhiều tiên nhân cùng ở một nơi như này.
Người nào người ấy đều có khí chất bất phàm, không nhiễm bụi trần.
Có người dáng vẻ còn già nua hơn nhưng vẫn cúi đầu gọi Thánh chủ một tiếng sư huynh.
Nếu hắn của khi trước sẽ bật cười, nhưng hắn bây giờ được Tiên Y chỉ cho các bậc tu hành là như nào nên hắn hiểu.
Người nọ chẳng qua tiên bậc chưa cao nên chưa thể hoàn toàn thoát khỏi xác quy luật sinh trưởng mà thôi.
Đến tuổi tự khắc già.
Đợi khi có thể giống Thánh chủ bước vào Tiên Tôn cảnh giới thì liền có thể cải lão hoàn đồng, trẻ mãi không già rồi.
Người gác cửa bỗng hô lớn làm hắn giật mình quay lại.
- Bách hoa tiên nữ tới!
Hắn nhíu mày, bách hoa tiên nữ này là ai, tại sao lại có thể đến sau một bước, lại được hô lớn thông báo như thế.
Khi về hắn phải thỉnh sư phụ hắn một phen.
Tiên nữ kia bước vào đại điện, các vị trưởng lão còn kính cẩn cúi đầu hành lễ với nàng.
Thự sự người như danh gọi, đẹp như bách hoa.
Dáng vẻ thướt tha yêu kiều, mỗi bước chân đều một để lại hương thơm trăm hoa đua nở.
Thử đọc t????????yệ???? khô????g q????ả????g cáo tại ﹛ T ????????MT????????YỆ????.V???? ﹜
Tiên nữ đến giữa Điện liền chắp hành lễ với Thánh chủ, nhưng này lại không cần chờ Thánh chủ miễn lễ đã liền đứng lên đi thẳng một mạch đến bên cạnh Thánh chủ đứng rồi.
Người này ắt hẳn địa vị phải vô cùng cao lại vô cùng thân thiết với Thánh chủ.
Hắn nghĩ vậy.
Chuyện sau đó diễn ra trong Đại Điện cũng chỉ là nghị sự mà thôi.
Các vị trưởng lão và các chủ đem những chuyện quan trọng báo lại cho Thánh chủ rồi lại ai về chỗ của người ấy.
Nghị sự cũng hết cả nửa ngày.
Đến khi buổi nghị sự tưởng như kết thúc thì Bách hoa Tiên nữ liền lên tiếng.
- Sư huynh.
Gần ba năm qua huynh bế quan có phải hay không pháp lực đã có phần tăng tiến? Có ngại hay không để chúng đệ tử chiêm ngưỡng một phen?
Không khí liền ngưng đọng một chút rồi lại như vỡ òa bởi tiếng của những người trong điện.
- Đúng vậy
- Thực mong chờ
- Đúng thế, đúng thế..
Nhưng người biết chuyện như Tiên Y, Minh Hải và Phi Long thì mặt liền biến sắc.
Chuyện này không hề đơn giản, làm sao có thể để Thánh chủ Tiên Tôn thể hiện lúc này.
Nếu tùy ý dùng tiên pháp liền bạo ngược chân thân ngay.
Tiên Tôn lúc này liền đứng dậy, nhìn mọi người một lượt rồi khẽ thi triển một chiêu là tầng thứ chín trong phép ngưng thủy.
Chỉ thấy nước trong tất cả chén trà trong điện liền bị hút hết lên, tạo thành một cầu xoáy tròn lơ lửng.
Tiếp sau đó người lại đem băng pháp truyền vào cầu nước rồi một lực thổi bay nó ra ngoài.
Mọi người chạy theo khối cầu nước thì chỉ thấy nó đã bị Tiên Tôn đẩy xa tới đỉnh núi phía Đông Đại Điện.
Uỳnh một tiếng cả ngọn núi nát vụn.
Mọi người liền há mồm ngạc nhiên, nhưng liền sau đó, Thánh chủ lại dùng một chiêu phục hình đem núi kia ngay ngắn trở lại.
Thực ra, thuật phục hình này mới là thuật pháp cao đẳng đời đời chỉ truyền lại cho Thánh chủ.
Nhưng không phải ai cũng có thể luyện thành, có người chỉ có thể luyện tới bảy phần, có người luyện tới tám phần là cao.
Thánh chủ Quang Minh Sơn ở năm mươi năm trước đã luyện lên tầng thứ bảy, nay luyện đến tầng thứ tám quả là kỳ tích xưa nay hiếm rồi.
Đợi thêm trăm năm nữa có phải hay không luyện tới tầng thứ mười.
Đến khi đó khác nào có thể tái tạo trời đất giống như Thiên Đạo.
Bách hoa tiên tử là người nhanh thoát ra khỏi sự trầm trồ, nàng liền hướng tới Thánh chủ tung hô:
- Thánh chủ pháp lực vô hạn, uy lực vô biên, thực khâm phục.
Liền sau đó là ngàn lời tung hô khác.
Minh Hải hiểu, Tiên Tôn chỉ làm vậy để mọi người không hoang mang gây hỗn loạn.
Lúc này chắc chắn người đang gắng gượng đến nhường nào.
Nhưng lúc này, không để Thành chủ được yên, vị tiên tử kia liền tiếp tục lên tiếng.
- Nếu đã luyện hóa đến mức này, tại sao Thánh chủ không vì phúc trăm dân mà thi triển pháp lực, đem tàn dư loạn lạc khắc phục một lần.
Như thế có phải sinh linh bớt lầm than hay không.
Tới mức này, mọi người đều yên lặng.
Lôi trưởng lão mới đứng