Lương Thần muốn học vẽ?
"Được." Trác Thiệu cười đáp ứng: "Cậu nhất định có thể học giỏi." Bản phác thảo của hắn, cũng là xem Lương Hâm vẽ xong mới học được.
Tuy rằng tranh của Lương Hâm không thể gọi là cấp đại sư, nhưng tuyệt đối so với hắn vẽ tốt hơn rất nhiều, đương nhiên, khi đó mọi người vẽ tranh, đều đã dùng máy tính rồi.
Nghe Trác Thiệu nói như vậy, Lương Thần lập tức nở nụ cười, Trác Thiệu sờ sờ đầu cậu, lại nói: "Chờ buổi tối trở về, tôi sẽ dạy cậu vẽ tranh."
Lúc trước hắn từng nghĩ tới muốn đăng ký lớp năng khiếu cho Trác Đình, cho nên chuyên môn đi tìm hiểu qua các lớp phụ đạo năng khiếu ở huyện Phúc Dương, mà trình độ của những giáo viên trong lớp phụ đạo đều giống nhau không nói, tất cả học sinh còn đều là trẻ con.
Hắn không muốn để cho Lương Thần đi theo một đám trẻ con lớp hai lớp ba thậm chí còn nhỏ hơn cùng nhau học, liền tính toán tự mình dạy Lương Thần.
Về phần sau này...!Chờ đến tỉnh thành, lại ở đó đăng ký cho Lương Thần một lớp năng khiếu là được rồi.
Nghe Trác Thiệu nói muốn tự mình dạy cậu vẽ tranh, Lương Thần càng cao hứng hơn, mà Trác Thiệu nói được làm được, hôm đó trở về, đã đi mua một ít đồ dùng hội họa, giấy vẽ bút vẽ giá vẽ đầy đủ.
Nếu Lương Thần muốn học, vậy đương nhiên phải để cho cậu có điều kiện học tập tốt nhất.
Hắn chuẩn bị dạy Lương Thần phác họa trước...!Hắn cũng đã làm thế.
"Vẽ phác thảo vẽ đường nét trước, còn có tư thế cầm bút..." Hôm nay là ngày đầu tiên, Trác Thiệu cũng không có ý định dạy quá nhiều, hắn mang một cái ghế cho Lương Thần ngồi xuống, tự mình đứng ở bên cạnh, trước tiên dạy Lương Thần làm thế nào để cầm bút.
Sau khi học xong, phải làm thế nào để cầm bút tùy ý, nhưng ban đầu, có một tư thế chính xác có thể tiết kiệm rất nhiều công sức.
Tuy rằng lúc trước Trác Thiệu không biết tình cảm của Lương Thần đối với mình, nhưng theo bản năng, sẽ cùng Lương Thần bảo trì khoảng cách, hiện tại không giống.
Đây là Lương Hâm của hắn.
Trác Thiệu nắm bàn tay mềm mại của Lương Thần, giúp cậu sửa tư thế không nói, còn dẫn cậu vẽ một hình học.
Lương Thần chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nhịn không được toát mồ hôi, nơi bị Trác Thiệu đụng phải càng ngứa ngáy, cậu nhịn không được vụng trộm nhìn Trác Thiệu, kết quả Trác Thiệu vừa lúc cúi đầu nhìn cậu.
Lương Thần vội vàng nghiêng đầu, sau đó liền nghe được tiếng cười của Trác Thiệu, cả người Trác Thiệu còn cách cậu gần hơn một chút, lồng ngực kề vào đầu cậu, cậu đều có thể nghe được nhịp tim Trác Thiệu.
Tim Lương Thần không kiềm chế được mà đập càng nhanh.
Một buổi tối, vốn không dạy được bao nhiêu thứ, chứ đừng nói là Trác Thiệu còn nhân cơ hội ăn đậu hũ non của bé cưng nhà mình...!Đến cuối cùng đã chín giờ, Lương Thần cũng tùy ý vẽ một chút đường cong.
"Thần Thần, cậu nên đi ngủ." Trác Thiệu nhìn đồng hồ, bảo Lương Thần đi tắm rửa.
Lương Thần ngoan ngoãn gật đầu, trở về phòng ngủ chính, mà chờ cậu vào phòng ngủ, cả người liền câu nệ hơn nhiều.
Hiện tại, cậu vẫn đang ngủ cùng Lương Phóng...
Lương Thần đối với người cha này của mình một chút cũng không hiểu rõ, căn bản không biết nên ở chung cùng ông như thế nào, lúc đối mặt với ông, cậu chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
May mắn, Lương Phóng đang đọc sách, cũng không chú ý tới cậu...
Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, rón rén cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa, lúc tắm rửa, cậu lại nhớ tới chuyện lúc học vẽ.
Trác Thiệu đối với cậu càng ngày càng thân mật!
Khóe miệng Lương Thần nhịn không được nhếch lên, tâm tình rất tốt.
Lương Thần ở trong phòng tắm cọ xát thật lâu, mới chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Lương Phóng còn đang đọc sách, cậu lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này, Lương Phóng buông sách trên tay xuống.
Cả người Lương Thần đều căng thẳng.
Kiếm Hiệp Hay
Cậu càng hối hận, ngày đó Trác Thiệu nói muốn ngủ cùng cậu, sao cậu lại không đáp ứng chứ?
Sao mấy ngày nay Trác Thiệu lại không hỏi nữa?
"Lương Thần, mấy năm nay con sống thế nào?" Lương Phóng hỏi.
Hôm nay ông nhìn thấy hình ảnh Trác Thiệu và Lương Thần vui vẻ hòa thuận bên nhau học vẽ, đột nhiên có chút chua xót.
Trước kia lúc chưa từng tiếp xúc với Lương Thần, ông đối với Lương Thần cũng không có nhiều cảm giác, thậm chí cảm thấy hai người bảo trì khoảng cách cũng không tệ, nhưng nhìn thấy Lương Thần và Trác Thiệu thân mật như vậy, lại nhìn thấy gương mặt sau khi gầy đi cùng vợ của ông càng ngày càng giống nhau, ông lại nhịn không được muốn thân thiết với đứa nhỏ này.
Nhưng bây giờ, đứa nhỏ sợ ông.
"Con...!Con ổn." Lương Thần lập tức nói.
Lương Thần khẩn trương, Lương Phóng đều nhìn thấy tất cả, ông thở dài, không định hỏi lại, nhưng đột nhiên, lại nghĩ tới cái gì: "Trác Thiệu đối với con có tốt không?"
"Tốt ạ!" Lương Thần gật gật đầu, nhắc tới Trác Thiệu, cậu nhịn không được liền cười cười.
"Trác Thiệu rất lợi hại, lần này ba có thể vượt qua cửa ải khó khăn, tất cả đều dựa vào cậu ấy." Lương Phóng lại nói.
Khóe miệng Lương Thần không kiềm chế được cong lên, ánh mắt cũng nheo lại.
Trác Thiệu đương nhiên lợi hại!
"Ngày đó ba ở trên công trường, trong lúc vô tình gặp được cậu ấy, cậu ấy cho ba một chủ ý, giúp công ty ba khởi tử hồi sinh..." Lương Phóng chậm rãi nói đến việc ông và Trác Thiệu ở chung, quả nhiên, Lương Thần thả lỏng lại.
Cùng con trai của mình câu thông, lại phải dựa vào người khác...!Lương Phóng lại thở dài, nói không nên lời đây là cảm giác gì.
Lương Phóng nói một lát, vỗ vỗ một bên giường nói: "Bên ngoài lạnh, nằm xuống đi."
Trên giường có hai cái chăn, Lương Thần chui vào chăn mình, chớp chớp mắt nhìn Lương Phóng, rõ ràng còn muốn tiếp tục nghe.
Lương Phóng có chút chua xót, nhưng vẫn tiếp tục nói, vì muốn nói thêm một lát, còn nhắc tới một số chi tiết: "Khi đó Trác Thiệu còn nói với ba cậu ấy có đàn em cũng họ Lương...!Ba thực sự không nghĩ rằng đó sẽ là con...!Ba cũng từng nói với cậu ấy, nói ba có một đứa con trai, cậu ấy cũng không nghĩ tới đó lại là con..."
Lương Thần không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, ôm gối đầu nghe đặc biệt nghiêm túc.
"Sau đó bọn bắt cóc gọi điện thoại cho ba, ba nói con trai ba tên là Lương Thần, Trác Thiệu còn đánh ba một quyền." Lương Phóng lại nói.
Lương Thần đột nhiên có chút muốn cười.
"Đúng rồi, đầu tháng này, ba nói sinh nhật con trai tôi sắp tới, Trác Thiệu còn tặng con một món quà." Lương Phóng nói.
Lương Thần kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt tò mò, Lương Phóng thấy thế, cầm lấy túi xách mình đặt ở tủ đầu giường, lấy con trâu Trác Thiệu đưa cho ông ra: "Cậu ấy nói đây là do cậu ấy tự tay khắc."
Trác Thiệu tự tay khắc trâu? Lương Thần tiếp nhận con trâu kia, thích vô cùng.
Cậu chưa từng thấy Trác Thiệu điêu khắc con trâu này, nhưng Trác Thiệu biết điêu khắc, cậu có biết, cậu từng nhìn thấy Trác Thiệu chơi khắc đao, cũng thấy Trác Thiệu ném vụn gỗ.
Không nghĩ tới Trác Thiệu lại khắc một con trâu, còn đưa cho mình.
Chờ đã...!Trác Thiệu khi đó không biết con trai của ba cậu là cậu, cho nên con trâu này, thật ra là hắn muốn đưa cho người khác?
Tâm tình Lương Thần hạ thấp xuống.
"Ba..." Lương Thần đột nhiên kêu một tiếng.
Nghe thấy Lương Thần gọi mình là ba, Lương Phóng có chút kích động, lời nói lại rất cứng ngắc: "Con có vấn đề gì không?"
"Ba, lúc trước Trác Thiệu mang theo Trác Đình, đi tìm ba sao?" Lương Thần hỏi: "Chính là sau sinh nhật của con."
"Đúng vậy." Lương Phóng gật gật đầu: "Cậu ấy rất hối hận vì đã không mang con theo, vẫn luôn tự trách...!Cậu ấy nghĩ con sẽ không bị bắt cóc nếu cậu ấy dẫn con theo."
Lương Phóng cũng không biết chuyện Trác Thiệu và con trai mình đơn phương chiến tranh lạnh, chỉ cho rằng Lương Thần là bởi vì học lớp chín, học hành tương đối nặng, mới có thể không đi theo tỉnh thành.
Ông không muốn làm Lương Thần phản cảm, liền không nói xấu Trác Thiệu, Trác Thiệu quả thật cũng không có gì để nói xấu: "Ngày đó biết con bị bắt cóc, Trác Thiệu đã khóc."
Lương Thần nắm chặt con trâu trên tay, bị sợ ngây người.
Trác Thiệu thế mà còn khóc?
Trác Thiệu cũng sẽ khóc sao? Có phải vì hắn cảm thấy có lỗi với cậu không?
Trác Thiệu có phải rất tự trách hay không, cho nên hiện tại mới có thể đối xử tốt với cậu như vậy sao?
Lương Thần đột nhiên nhớ tới một bộ phim truyền hình mình từng xem qua.
Đó là một bộ phim truyền hình nói về một nhóm người ở nông thôn.
Trong bộ phim truyền hình đó, có một chàng trai thích một cô gái, nhưng gia đình họ mang ơn một cô gái khác, cô gái đó cũng rất thích chàng trai này, làm rất nhiều điều cho anh ta, sau đó, chàng trai bất đắc dĩ, kết hôn với cô gái mà anh ta không yêu...
Cậu, cũng có chút giống cô gái không được chàng trai thích.
Trác Thiệu có phải là bởi vì đồng tình với cậu, mới nói thích cậu không?
Lương Thần không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu chỉ biết cậu không muốn buông tay, không muốn buông Trác Thiệu ra, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Trác Thiệu.
Có một số việc, cậu coi như không biết là được rồi.
"Thần Thần, ba đã đồng ý cho Trác Thiệu một căn hộ ở Phong Hòa Gia Viên, đến lúc đó hai nhà chúng ta ở đối diện, con cảm thấy thế nào?" Lương Phóng hỏi.
Lương Thần không thích tỉnh thành, nhưng Trác Thiệu...!Cậu nhỏ giọng nói: "Con muốn ở cùng một chỗ với Trác Thiệu."
"Được, con và Trác Thiệu ở cùng một chỗ." Lương Phóng cười nói, ông và Trác Thiệu trao đổi qua, biết Trác Thiệu sẽ đi tỉnh thành, nếu đã như vậy, con trai ông đương nhiên cũng sẽ đi.
Trước đây Lương Phóng vẫn cố ý xem nhẹ đứa con trai này của mình, không quan tâm đến cậu, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với cậu nhiều hơn, lại càng ngày càng rõ ràng nhận ra, mình là một người cha.
Ngẫm lại những khách hàng mua nhà cho con trai, ngẫm lại cấp dưới vất vả kiếm tiền của để cho con trai mình đến tỉnh thành học tập, tâm tính của ông dần dần thay đổi, đồng thời bắt đầu vì Lương Thần mà suy nghĩ về tương lai.
Bản thân ông lớn lên ở một nơi nhỏ, chưa từng đọc sách gì, cũng không ai quản giáo ông, ông vẫn kiếm được tiền, thậm chí có thể thuê được người du học làm công cho ông...!Trước kia ông có ý nghĩ như vậy, cũng không cảm thấy đem Lương Thần lưu lại huyện Phúc Dương có vấn đề gì, thậm chí cảm thấy mình đang rèn luyện cậu, để cho cậu độc lập, làm cho cậu lá gan lớn hơn một chút, nhưng hiện tại...
Nhìn thấy Trác Thiệu dạy tiếng Anh cho Lương Thần, biết được Lương Thần hiện tại thành tích tốt hơn rất nhiều, ông đột nhiên ý thức được rất nhiều cách làm trước kia của mình, là sai.
Hơn nữa con trai ông rất thông minh, dạy dỗ thật tốt nói không chừng còn có thể thi đại học tốt.
Cho dù ông kiếm được chút tiền, cũng không ổn định, không chừng lúc nào liền trống rỗng, con trai ông nếu thi vào trường tốt, có bằng tốt nghiệp, tương lai trái lại có thể tìm được một công việc ổn định.
Lương Phóng cân nhắc, vẫn nên tìm cho con trai một trường học tốt để học.
Lương Phóng suy nghĩ thật lâu, chờ phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện Lương Thần đã ngủ thiếp đi, trên tay còn cầm con trâu kia.
Ngày hôm sau là thứ hai.
Lương Thần lúc trước liên tục mấy ngày không đi học, hôm nay nhất định phải đi...!Trác Thiệu dậy sớm, nấu cơm, xào rau.
Một buổi sáng phải học bốn tiết, cho Lương Thần ăn canh trước, sợ cậu chờ sẽ đói, vẫn là ăn cơm tương đối tốt.
Huống chi, những sách dưỡng sinh không phải đều nói, ăn điểm tâm phải ăn ngon no?
Lương Thần dậy lúc năm giờ rưỡi, sau khi rời giường, cậu ăn một củ khoai tây nhỏ Trác Thiệu chuẩn bị cho cậu, uống một chút nước, liền đi chạy bộ, chạy một hồi mới trở về, mà lúc này, Lương Phóng vừa mới thức dậy.
Lương Phóng vừa đi, đã nhìn thấy bữa sáng rất phong phú như thường lệ, luôn cảm thấy có chút không thích ứng.
Ông ở bên ngoài, bữa sáng cơ bản đều tùy tiện mua chút ứng phó, Trác Thiệu thì sao? Mỗi ngày đều thay đổi đa dạng, quá hiền huệ.
Ông cũng không biết Trác Thiệu còn có một mặt như vậy.
Nhưng mà càng làm cho ông khiếp sợ, còn ở phía sau.
Trác Thiệu bỏ một hộp sữa, một quả trứng luộc vào túi của Lương Thần, vậy mà còn xách cái túi kia lên: "Đi, tôi đưa các cậu đi học...!Lương Thần, chờ tiết thứ ba tan học, cậu ăn trứng gà và sữa, miễn cho đói."
"Tớ không đói..." Lương Thần nhịn không được nói, cậu cảm thấy Trác Thiệu mấy ngày nay cho cậu ăn quá nhiều...
"Không đói cũng phải ăn, uống nhiều sữa phát triển chiều cao." Trác Thiệu nói.
"À." Lương Thần gật gật đầu, nhìn về phía cặp sách của mình.
Trác Thiệu chuẩn bị đồ ăn cho cậu, kỳ thật cậu cũng không nỡ ăn.
Trác Thiệu cười cười, cho Trác Đình một phần giống vậy, nhưng cũng không dặn dò cái gì.
Trác Đình cầm sữa trứng gà trên tay bĩu môi, gần đây anh trai nó cả ngày ở cùng Lương Thần, đã quên