Mấy năm trước, hộ khẩu thành thị rất đáng giá, rất nhiều người trăm phương nghìn kế, chỉ để có được hộ khẩu thành thị, sau khi có hộ khẩu thành thị, không chỉ không cần xuống ruộng trồng trọt mà còn có thể được chia lương thực.
Cho dù sau này chính sách không còn như vậy nữa, nhưng một số tư tưởng vẫn còn đó, ví dụ như người trong thành thị kinh thường người nông thôn, người nông thôn thì hâm mộ người trong thành thị.
Cha mẹ Trác Thiệu, kỳ thật cũng rất hâm mộ người trong thành phố, vì thế bọn họ thậm chí không tiếc bỏ ra một vạn tệ mua hộ khẩu thành phố cho Trác Thiệu, thuận tiện cho Trác Thiệu đọc sách, cũng để tương lai Trác Thiệu không cần trồng trọt.
Qua vài năm nữa, cư dân nghèo sống ở một số thành phố sẽ hâm mộ người nông thôn có ruộng có đất, nhưng lúc này, người dân thành thị vẫn khinh thường người dân nông thôn, đại bộ phận người dân nông thôn cuộc sống trải qua cũng không tốt lắm, hiện tại nhà máy cũng không nhiều, đại đa số người dân nông thôn chỉ trồng trọt không tìm việc làm, hơn nữa còn phải qua năm sáu năm nữa, quốc gia mới có thể hoàn toàn bãi bỏ thuế nông nghiệp.
Người ở gần đây, thường nghe Khuất Quế Hương nói đến em trai ở nông thôn của Trác Vinh Minh, vẫn cảm thấy đó là một nông dân nghèo khổ, nhưng bây giờ...
"Ba cháu có một chiếc xe tải, cho người ta bốc hàng một ngày có thể kiếm được hơn một trăm, mẹ cháu cũng có việc làm, bọn họ sao có thể không có tiền tiết kiệm!" Trác Thiệu né sang bên cạnh, né tránh công kích của Khuất Quế Hương, lại nói: "Sợi dây chuyền trên cổ bác đeo, cũng là của mẹ cháu!"
Khuất Quế Hương đeo một sợi dây chuyền vàng xinh đẹp trên cổ.
Sợi dây chuyền này có phải của mẹ mình hay không, kỳ thật Trác Thiệu cũng không rõ ràng lắm, dù sao mẹ hắn cũng không thích đeo trang sức, mà lúc trước hắn lại chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này.
Nhưng hắn biết rõ Khuất Quế Hương.
Người này đối với Trác Gia Bảo và Trác Vinh Minh rất hào phóng, đối với Trác Thiệu Trác Đình thậm chí đối với mình, đều vô cùng keo kiệt.
Ví dụ như khi bà ta mua gà, đùi gà khẳng định cho Trác Gia Bảo ăn, Trác Vinh Minh cũng có thể ăn đủ thịt, bản thân bà ta lại vĩnh viễn chỉ gặm đầu gà chân gà, càng đừng nói đến Trác Thiệu Trác Đình, ngay cả canh gà cũng không có mà ăn.
Một người như vậy, tuyệt đối sẽ luyến tiếc mua cho mình sợi dây chuyền vàng.
Biểu tình của Khuất Quế Hương có chút mất tự nhiên.
Vòng cổ này của bà ta, thật đúng là từ trong nhà Trác Thiệu lấy ra, bà ta rất thích cái vòng cổ này, nên tính toán tự mình đeo vài năm, chờ lúc Trác Gia Bảo kết hôn, lại coi như là một trong ba chỉ vàng, cho vợ Trác Gia Bảo.
"Bạch nhãn lang, tao nuôi mày, mày còn nói bậy!" Khuất Quế Hương chỉ không tự nhiên một lát, lại nổi giận đùng đùng mắng, đồng thời tiếp tục đuổi đánh Trác Thiệu.
Trác Thiệu vóc người rất cao, lúc này đã cao một mét bảy, còn đang tiếp tục cao, nhưng bởi vì thời kỳ phát triển thiếu ăn, cả người vô cùng gầy, lại vừa hợp với thiếu niên mang khuôn mặt có chút trẻ con...
Những bác gái lúc trước còn giúp Khuất Quế Hương mắng Trác Thiệu, đều bắt đầu đồng tình với Trác Thiệu.
"Quế Hương, sao bà có thể đánh đứa nhỏ như vậy?"
"Không phải là ăn mì gói thôi sao, bà đánh con làm gì?"
"Mau dừng tay!"
......
Người vợ trẻ trước đó bị Khuất Quế Hương trừng mắt nhìn, lúc này lại khinh thường nói: "Cả ngày nói điều kiện trong nhà mình rất nhiều chỗ tốt, để người giới thiệu đối tượng cho con trai, kết quả không có một xu nào là do mình kiếm được, đứa nhỏ chỉ ăn mì gói còn phải la hét nửa ngày...!May mắn, tôi không đem em gái giới thiệu cho con trai bà."
Động tĩnh bên này náo loạn không nhỏ, một lát sau, ngay cả người Tổ dân phố cũng tới.
Khuất Quế Hương lần này cuối cùng cũng dừng tay.
"Mấy vị dì thím, cháu sắp trễ học..." Trác Thiệu cúi đầu nói.
Khuất Quế Hương cũng không phải là người thông minh, chính là có chút tính toán, muốn đối phó bà ta, một chút cũng không khó.
"Tiểu Thiệu, cháu đi học trước đi." Ngay lập tức có người nói.
"Đúng vậy, mau đi." Có người phụ họa.
"Đứa nhỏ này vừa trở về đã vừa bị đánh vừa bị mắng, còn chưa ăn cơm trưa đúng không?" Người phụ nữ trẻ trước đó từ trong góc đi ra, cũng nói một câu.
Mọi người nhất thời đồng tình nhìn về phía Trác Thiệu.
"Không có việc gì, đều thành thói quen rồi ạ." Trác Thiệu nói.
Những người đó nhất thời càng đồng tình hơn, một người dì ở tầng trệt lại nói: "Đi học trễ một lần cũng không có gì, Tiểu Thiệu đến nhà dì ăn chút gì đó, lại đi học đi!"
Trác Thiệu được người nọ nhiệt tình mang về nhà, đồng thời, một số người không quen Khuất Quế Hương hoặc là đồng tình với Trác Thiệu, lại còn đang thảo luận chuyện của Trác gia.
"Lần trước tôi đi ngang qua cửa nhà chỗ Khuất Quế Hương, nhìn thấy bà ta bảo bé gái chưa tới mười tuổi kia giặt quần áo, bà ta còn có mặt mũi nói bà ta đối với hai đứa nhỏ rất tốt!"
"Trác Thiệu cùng lớp tiểu học với cháu trai tôi, vẫn luôn là người đứng đầu lớp, mỗi lần họp phụ huynh giáo viên đều khen ngợi nó, nào kém như Khuất Quế Hương nói?"
"Không nghĩ tới Khuất Quế Hương này lại dựa vào người chết phát tài mua nhà cho con trai, chậc chậc."
......
Trác Thiệu ăn một bữa cơm ở nhà người dì nhiệt tình kia.
Tuy rằng hắn đã ăn qua một cái bánh mì, nhưng thiếu niên mười bốn mười lăm có thể ăn nhất, liền xào trứng gà, bí đỏ đậu hũ khô ba món ăn gia đình, hắn một hơi ăn