Hạ Lương thấy cậu không nói gì, lại hỏi: "Em và cái cậu Dư Lạc Đồng đó, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, anh nghe tên kia nói em bao nuôi Dư Lạc Đồng, có chuyện như thế không?"
"Sao có thể được?" Hạ Lâm dở khóc dở cười, "Cậu ấy là bạn cùng lớp với em, em nghe nói cậu ta đi làm ở đó, nến mới tò mò đến xem thế nào, kết quả là nhìn thấy cậu ấy bị người ta bắt giữ, em vì muốn cứu cậu ấy nên mới thuận miệng nói bừa.
Anh! Anh phải tin em chứ."
Thật ra thì Hạ Lương cũng cảm thấy vo lý, trực giác mách bảo anh em trai mình không phải người như vậy.
Hôm nay nghe chính miệng cậu nói ra, anh cũng yên tâm phần nào.
Nhưng anh vẫn không nhịn được mà dặn dò mấy câu: "Về sau bớt qua lại với bạn học như vậy đi, làm thêm ở mấy chỗ đó, cũng không phải là đứa trẻ của gia đình gia giáo gì."
Hạ Lâm im lặng, Hạ Lương không biết gia cảnh của Dư Lạc Đồng, từ góc độ khách quan nhìn vào, đương nhiên sẽ không có ấn tượng tốt.
Nhưng cậu cũng không định giải thích quá nhiều, vì trong thế giới của người trưởng thành, có một số việc càng giải thích lại càng rối rắm.
Lúc này ở khe hở của cánh cửa phòng bệnh, lộ ra nửa cái đầu của Tống Diên.
Hình như Tống Diên đã đợi bên ngoài rất lâu, nghe thấy giọng Hạ Lâm, vội vàng thò đầu vào xem thế nào, làm dáng vẻ tội nghiệp nhìn Hạ Lương: "Anh Lương, em có thể vào thăm Hạ Lâm một lúc được không ạ?"
Chắc hẳn trước đó sắc mặt Hạ Lương nhìn Tống Diên cũng không thiện chí cho lắm, thấy hắn nói như vậy, anh không nói được hay không, xì mặt đẩy cửa ra ngoài.
Dường như Tống Diên rất sợ Hạ Lương, chờ Hạ Lương đi thật xa, hắn mới đóng cửa lại chạy đến bên mép giường Hạ Lâm, vội vàng hỏi: "Hạ Lâm, cậu ổn hơn chưa.
vết thương có còn đau nữa không?"
Hạ Lâm nói: "Đương nhiên là đau rồi."
Giọng cậu rất bình thản, nhưng phối hợp với sắc mặt tái nhợt kia, cùng với âm thanh uể oải, dưới ánh mắt Tống Diên lại thành ngoan ngoãn đáng yêu.
Hơi thở Tống Diên hơi chậm lại, đáy lòng xuất hiện một tia khác thường, nhưng cảm giác khác thường này đã biến mất rất nhanh.
Hắn cúi xuống giường bệnh, vươn người tới, nhìn kĩ băng vài quấn trên trán Hạ Lâm, thở dài nói: "Vết