Bọn họ chạy xe tới toà nhà đang thi công, chú Đằng nhìn quanh một chút, nói: "Nhị thiếu gia, cậu có phải dừng ở chỗ này không?"
Khu vực này vốn được dùng để xây văn phòng, về sau công ty thanh toán được nửa đường thì phá sản, bỏ của chạy lấy người, bỏ lại cục diện rối loạn không ai xử lý, chính phủ cũng tạm thời không quy hoạch lại, cứ như vậy chỗ này bị bỏ hoang không biết bao nhiêu năm.
Ban ngày còn đỡ, đến tối, xung quanh không có đèn đường, nhìn toà nhà như bị ma ám, rất doạ người.
"Dừng ở đây ạ." Hạ Lâm vừa xuống xe vừa nói, "Chú Đằng, chú đợi bọn cháu ở trong xe một lúc nhé.
Chu Sóc, cậu đi theo tôi."
Cậu nói xong thì dẫn Chu Sóc chạy vào trong toà nhà.
Sân thượng ngoài trời đen như mực, duỗi tay ra cũng không nhìn được năm đầu ngón tay.
Chu Sóc lấy điện thoại ra soi sáng, khẽ nói với Hạ Lâm: "Nhị thiếu gia, cậu chắc là Tống Diên ở chỗ này chứ? Tôi không nhìn thấy gì cả."
Hắn còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng "phụt" lanh lảnh trong màn đêm, là tiếng lon nước bị bật nắp.
Hạ Lâm nói với Chu Sóc: "Cậu đứng ở hành lang này đợi tôi." sau đó đi về phía có âm thanh kia.
Tống Diên dựa vào một bệ đá hình vuông, chỗ hắn vừa vặn hướng về phía ánh sáng trên đỉnh kiến trúc của trung tâm thành phố phía xa xa.
Nhờ vào ánh đèn mờ mịt kia, Hạ Lâm phát hiện ra hắn mua chục lon bia, trong đó hơn phân nửa đã rỗng không, vứt lăn lóc bên chân hắn.
Lúc Hạ Lâm quan sát Tống Diên, Tống Diên cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Do khuất bóng, phải mất một lúc hắn mới có thể nhìn rõ mặt Hạ Lâm, cũng chỉ phán đoán theo đường nứt quan thuộc, chắc chắn là Hạ Lâm không thể nhầm được.
"Cậu tới rồi?" Tống Diên ợ, lảo đảo lắc lư muốn đứng lên, nhưng không thành công, lại ịn mông xuống.
Nên hắn ngước lên, hí hí không ngừng với Hạ Lâm: "Hạ Lâm à, tôi biết là cậu sẽ đến mà, cậu vẫn coi tôi là anh em, có đúng không?"
Hạ Lâm nhìn hắn, không nói gì.
Ngày này kiếp trước, Tống Diên chính thức tỏ tình với Dư Lạc Đồng.
Nhưng mà kiếp này, Tống Diên chỉ một mình chạy tới toà nhà xây dở bỏ hoang uống rượu giải sầu, không hề nhắc đến Dư Lạc Đồng.
Cậu cũng không biết Tống Diên và Dư Lạc Đồng đã phát triển tới giai đoạn nào, hay là nói, do cậu nhảy vào cắt ngang đoạn tình duyên này, khiến cho Dư Lạc Đồng chuyển cảm tình từ người Tống Diên sang người mình, Tống Diên theo đuổi nhưng không có kết quả, nên mới uống rượu để phát tiết?
Nghĩ đến đây, tâm tình của Hạ Lâm phức tạp, không thể diễn tả thành lời.
Rốt cuộc thì cậu cũng được chứng kiến cảnh Tống Diên đau khổ vì yêu đơn phương, cũng nhìn thấy dáng vẻ Tống Diên vì yêu đơn phương mà uống rượu, nhưng trong lòng cậu lại không thấy vui vẻ gì.
Lúc đầu mới trùng sinh lại, cậu cũng từng nghĩ đến việc sử dụng khả năng biết trước tương lai của mình để cắt đứt duyên phận của Tống Diên và Dư Lạc Đồng, giữ thật chặt lấy Tống Diên.
Nhưng sau đó, cậu từ bỏ suy nghĩ này đi, sử dụng thủ đoạn đê hèn như thế để buộc Tống Diên ở bên mình, vừa tự biến cho mình trở thành một kẻ đáng thương ích kỉ, hẹp hòi, không có gì tốt đẹp, bản thân mình cũng không thể nhận được hạnh phúc.
Nhưng giờ đây xem ra, mặc dù cậu không có ý xấu, nhưng vì sự can thiệp của mình, mà ảnh hưởng rất lớn tới quỹ đạo phát triển tình cảm của Tống Diên và Dư Lạc Đồng.
Nhận ra điều này, cậu thở dài khe khẽ, ngồi xuống bên cạnh Tống Diên, cầm một lon bia lên, bật nắp cụm một cái vào