Chu Sóc đi vòng quanh sân thể dục với Hạ Lâm hết một vòng, hắn phát hiện ra Hạ Lâm hình như không vội vàng tìm kiếm cái gì cả, chỉ bước đi không mục đích, cũng không biết là đang nghĩ ngẩn ngơ cái gì.
Mãi cho đến khi trời tối dần, Chu Sóc không nhịn được mà nhắc nhở hắn: "Nhị thiếu gia, cậu có muốn đến nhà ăn ăn cơm trước không? Nếu không đi sớm thì sẽ không mua được cơm đâu..."
Hạ Lâm lúc này mới chậm rãi hồi thần, ngắm nhìn ráng chiều sắp biến mất ở đường chân trời, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Quả nhiên, cái số mệnh chó má này...!Hừm."
Chu Sóc không nghe rõ, hỏi: "Nhị thiếu gia, cậu vừa nói gì cơ?"
"Không có gì," Hạ Lâm vừa xoay người đi về phía nhà ăn, vừa nói, "Đi ăn cơm."
Lúc hai người tới nhà ăn, quả nhiên đã không còn bao nhiêu người.
Họ chọn vừa một cái bàn, Chu Sóc cầm hai cái bát đi lấy cơm, Hạ Lâm ngồi ở bàn chán nản chờ đợi, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Dư Lạc Đồng cầm đĩa thức ăn còn thừa đi ngang qua, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Dư Lạc Đồng có vẻ hơi bất ngờ và mất tự nhiên.
Nếu là thường ngày, Hạ Lâm sẽ giả bộ như không nhìn thấy cậu ta, xem như không nhìn thấy gì mà nhìn sang chỗ khác.
Nhưng lần này, đột nhiên cậu gọi Dư Lạc Đồng lại.
Dư Lạc Đồng ngẩn ra, dừng bước nhìn cậu.
"Có thể ngồi đây một lúc không, tôi có mấy lời muốn nói với cậu." Giọng Hạ Lâm vẫn rất hoà nhã, khiến cho Dư Lạc Đồng có chút thụ sủng nhược kinh*.
* Thụ sủng ngược kinh: Được sủng ái/được đối xử tốt mà kinh sợ.
Dư Lạc Đồng nghĩ một lúc, gật đầu một cái, đặt đĩa thức ăn xuống, ngồi đối diện với vị trí của Hạ Lâm.
Hạ Lâm đắn đo một lúc, hỏi: "Cậu...!và Tống Diên...!hai cậu yêu nhau hả?"
Dư Lạc Đồng không nghĩ rằng cậu vừa mở miệng ra lại hỏi câu này, trợn mắt một lúc lâu mới nói: "Sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Chiều nay, tôi nhìn thấy các cậu trong lớp...!Ừm, tôi chỉ vô tình nhìn thấy thôi, cũng không nói ra đâu, cậu không cần phải lo."
Dư Lạc Đồng cũng không lo là cậu sẽ nói ra ngoài, chỉ là khi nghe Hạ Lâm nhắc tới chuyện này cậu có chút lạnh lòng.
Cậu cúi đầu im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Đúng, tôi và cậu ấy đang yêu nhau."
Hạ Lâm không nói gì thêm nữa.
Lâu đến mức Dư Lạc Đồng nghĩ là cậu không muốn nói chuyện tiếp nữa, bỗng nhiên cậu lại nghe Hạ Lâm mở miệng nói: "Nếu đã yêu nhau, vậy thì đối xử với cậu ấy tốt một chút nhé.
Tống Diên thật ra là một đứa rất bướng bỉnh, một số chuyện có thể sẽ không suy nghĩ chu đáo, cậu nên bỏ qua cho nó."
Dư Lạc Đồng vốn chỉ muốn kích động cậu thôi, không nghĩ là đợi lâu như vậy, lại chờ được câu nói như thế, nhất thời tức đến mức nước mắt cũng ứa ra.
Dư Lạc Đồng quay đầu đi, ra sức nhắc nhở bản thân mình không được mềm yếu, không thể rơi nước mắt vào lúc này, không thể để cho đối phương coi thường mình hơn.
Chỉ mấy giây sau, cậu quay đầu lại, tặng Hạ