Edit: Cơ Hoàng
Qua một hồi lâu, sau khi xác định trong rừng mai đã không có người, Lâm Bạch Dư lôi kéo Liễu Nguyệt đang run rẩy chui ra từ sau tảng đá.
“Đều đi cả rồi.” Không nhìn thấy người, rốt cuộc Liễu Nguyệt cũng không nhịn được oa một tiếng òa khóc, giải phóng tất cả sự sợ hãi ra.
Lâm Bạch Dư hiểu tâm trạng của Liễu Nguyệt, nếu không phải giữ mặt mũi của một tiểu thư, nàng cũng muốn khóc. Đây là lần đầu tiên phải đối mặt với nguy cơ một cách trực diện như vậy, hai chân nàng cũng đang run lên đây này!
Khóc một hồi lâu, Liễu Nguyệt dần nín khóc, Lâm Bạch Dư cũng dần bình tĩnh lại. Hai người nhìn nhau, nhìn thấy sự may mắn sống sót sau tai nạn trong mắt của đối phương. Liễu Nguyệt nhìn chằm chằm Lâm Bạch Dư bằng ánh mắt nóng bỏng: “Nhị tiểu thư, người, sao người lại phát ra giọng nói của nam nhân?”
Lâm Bạch Dư: “...”
Nàng nên trả lời như thế nào bây giờ? Lúc ấy tình thế cấp bách nên nàng đành phải bại lộ tuyệt kỹ khẩu kỹ này. Nhưng thân là thiên kim Hầu phủ cổng lớn không ra cửa trong không bước, đâu thể học được loại bản lĩnh này! Hơn nữa Liễu Nguyệt lại đi theo bên người nàng từ nhỏ, tuy không biết rõ hành tung của nàng như lòng bàn tay, nhưng rất nhiều chuyện nàng ấy cũng biết rõ ràng...
Lâm Bạch Dư nói: “Bản lĩnh này tên là khẩu kỹ, là kỹ năng ta học được từ một vị thần tiên ở trong mộng.”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xã hội cổ đại rất thờ phụng quỷ thần, tuy rằng người đọc sách thường nói “Kính quỷ thần là không tốt”, nhưng đa số người đều thờ phụng quỷ thần, nếu không thì sao chùa miếu đạo quan ở cổ đại lại hương khói thịnh vượng như vậy?
Liễu Nguyệt mở miệng, chuyện này quá bất ngờ, mất một lúc lâu nàng mới phản ứng lại được, hưng phấn mà nói: “Vậy chẳng phải nhị tiểu thư là đồ đệ của thần tiên sao? Người sẽ thành thần tiên chứ?”
Lâm Bạch Dư lắc đầu: “Thần tiên đâu dễ làm như vậy. Chỉ là vận may của ta tốt, được thần tiên nhìn trúng, dạy một ít bản lĩnh thôi. Nhưng những bản lĩnh này đều là của phàm nhân cả.”
Lâm Bạch Dư nghĩ về sau nàng cần đến rất nhiều thế giới khác để rèn luyện để có thể học được thêm nhiều bản lĩnh hơn từ các thế giới đó, không chừng sẽ có lúc phải dùng đến. Liễu Nguyệt với Liễu ma ma là người thân cận nhất bên cạnh nàng, rất khó giấu diếm được hai người họ. Cho hai người họ biết cũng tốt, vì thế nàng đã nghĩ ra lý do thoái thác này.
Liễu Nguyệt cũng không thấy thật vọng vì lời nói vừa rồi của Lâm Bạch Dư. Cho dù không phải thần tiên, chỉ riêng chuyện tiểu thư nhà mình được thần tiên nhìn trúng cũng đủ làm các nàng vui sướng.
“Vậy lúc trước tiểu thư nhìn thấu quần áo mới bị ngâm nước lam huỳnh thảo cũng là do thần tiên dạy cho người sao?” Liễu Nguyệt hưng phấn mà hỏi.
Lâm Bạch Dư gật đầu.
“Quá lợi hại.” Liễu Nguyệt cảm thán, cũng không biết là nàng đang nói thần tiên lợi hại, hay là nói người được học tập bản lĩnh của thần tiên như Lâm Bạch Dư lợi hại.
Lâm Bạch Dư dặn dò: “Chuyện này phải giữ bí mật, chỉ muội với Liễu ma ma được biết thôi.”
Liễu Nguyệt khó hiểu hỏi: “Sao tiểu thư không nói cho Hầu gia với phu nhân? Nếu bọn họ biết tiểu thư có thần tiên phù hộ, chắc chắn họ sẽ đối xử tốt hơn với tiểu thư, đề cao địa vị trong phủ của nhị tiểu thư.”
Lâm Bạch Dư nhếch môi cười: “Đúng vậy, nhưng ta cũng sẽ bị bọn họ lợi dụng hoàn toàn, không có một chút tự do thuộc về chính mình. Nói không chừng để nắm giữ đệ tử của thần tiên là ta, bọn họ sẽ không cho phép ta rời khỏi Hầu phủ, gả đến nhà người khác. Thậm chí họ sẽ tùy tiện tìm một cái cớ nhốt ta ở trong phủ hoặc là đưa vào từ đường.”
Liễu Nguyệt hút không khí: “Không thể nào? Hầu gia là cha ruột của tiểu thư mà.”
Lâm Bạch Dư: “Phụ thân không chỉ có một đứa con gái là ta, mà ta còn là con vợ lẽ, huống chi phụ thân còn có hai đứa con trai mà người coi trọng nhất nữa. So với toàn bộ Lâm gia, so với con trai, đứa con gái con vợ lẽ như ta tính là gì?”
“Nhưng nhị tiểu thư là đồ đệ của thần tiên..” Liễu Nguyệt nói mà không có sự tự tin.
Lâm Bạch Dư lại cười trào phúng một lần nữa, không tiếp tục đề tài này, chỉ dặn dò Liễu Nguyệt: “Chuyện này chỉ có muội với Liễu ma ma được biết, nhớ rõ chưa?”
Liễu Nguyệt: “Vậy còn Dịch Kỳ?”
Lâm Bạch Dư: “Dịch Kỳ chỉ cần trung thành là đủ rồi, tính tình chưa đủ chín chắn, cứ gạt trước đã.”
“Vâng.” Liễu Nguyệt không còn hưng phấn như lúc đầu nữa, tâm trạng phức tạp đáp lời.
Hai chủ tớ vừa mới đi ra rừng trúc thì phát hiện các tiểu thư khác đều đi về hướng cổng lớn sơn trang, có vẻ như tất cả đều phải rời khỏi đây. Trong lúc hai người còn đang chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Phủ Cầm đã đi tới, trong giọng nói mang theo oán giận: “Nhị tiểu thư đã đi đâu vậy, làm nô tỳ tìm mãi.”
Lâm Bạch Dư đã sớm quen với việc vô lễ của đám hạ nhân trong phủ, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
Phủ Cầm hừ thầm một tiếng, nói: “Đại tiểu thư sai ta tìm nhị tiểu thư ra cổng lớn, chúng ta chuẩn bị hồi phủ.”
“Hồi phủ? Lúc này sao? Ngắm hoa yến chưa bắt đầu mà?” Liễu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phủ Cầm đáp: “Nghe nói nhà chủ nhân xảy ra chuyện gì đó, không thể tiếp tục chiêu đãi khách khứa.”
Lâm Bạch Dư với Liễu Nguyệt liếc nhau, có lẽ chuyện này liên quan tới vị công tử trẻ tuổi trong rừng vừa nãy. Ngắm hoa yến xảy ra sự kiện ám sát, vì sự an toàn của các công tử cùng tiểu thư, không thể tiếp tục buổi ngắm hoa yến này nữa.
Lâm Bạch Dư và Liễu Nguyệt đi theo Phủ Cầm ra cổng sơn trang. Ba người Lâm Bạch Xu đã lên xe ngựa từ sớm, chờ Lâm Bạch Dư lên xe xong, xe ngựa lực tức quay về thành. Dọc đường đi, số lượng xe ngựa quay lại quá nhiều, chiếm hết đường. Tất cả đều quay lại, khiến những người qua đường không biết sự thật còn tưởng rằng có chuyện gì lớn, làm cho các quý nhân phải chạy nạn tập thể!
“Thật đáng tiếc, ngắm hoa yến còn chưa bắt đầu đã tan rồi.” Lâm Bạch Thiền khó chịu lẩm bẩm, “Khó có dịp người ta được trang điểm xinh đẹp thế này.”
Lâm Bạch Quyên càng khó chịu hơn, nghe vậy lại mỉa mai: “Có gì mà đáng tiếc, Ngũ hoàng tử không tới, muốn tan thì cứ tan đi.”
Tầm mắt của ả dạo một vòng trên người Lâm Bạch Dư cùng Lâm Bạch Thiền, thấy hơi đáng tiếc không làm hai người bị xấu mặt ngay trước mặt mọi người, nhưng nghĩ đến thảm trạng của hai người sau một lát nữa, lòng dạ ả cũng buông lỏng một chút.
Lâm Bạch Dư vẫn nhắm mắt lại không thèm để ý tới hai người đó như cũ. Một lát sau, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Bạch Thiền hét lên một tiếng. Lâm Bạch Dư mở to mắt, quả nhiên thấy trên gương mặt trắng nõn non mịn với trên tay của Lâm Bạch Thiền đều xuất hiện rất nhiều vết đỏ, trông rất là khủng bố, làm người khác nổi da gà.
“Chuyện gì thế này?” Lâm Bạch Thiền khóc. Đây là nàng chỉ mới thấy thảm trạng ở trên tay, chưa nhìn thấy
trên mặt, nếu không chắc còn khóc đau khổ hơn.
Một đường gà bay chó sủa mới quay về được Bảo Lăng hầu phủ. Lâm Bạch Thiền được đưa về sân của mình, đã có hạ nhân đi mời đại phu đến. Vì Lâm Bạch Thiền là con vợ lẽ, nên không có tư cách mời thái y.
Lâm Bạch Dư mang theo Liễu Nguyệt về sân của mình, lại bị Lâm Bạch Quyên chặn đứng. Lâm Bạch Quyên trừng Lâm Bạch Dư, oán hận nói: “Không gọi chó cắn người, ngươi cũng có bản lĩnh đấy.”
Lâm Bạch Dư lạnh nhạt nói: “Ý tứ muội là gì? Nếu ta là cẩu, vậy muội muội của ta thì là cái gì?”
“Ngươi...” Lâm Bạch Quyên bị chặn họng không nói được gì.
Lâm Bạch Dư cứ thế vòng qua Lâm Bạch Quyên, tiếp tục đi về sân của mình. Sau khi đã rời đi một đoạn, Liễu Nguyệt khó chịu, mở miệng nói: “Tứ tiểu thư quá kiêu ngạo rồi!”
Lâm Bạch Dư giọng điệu bình thản, nói: “Nàng ta không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu. Mẫu thân với Triệu di nương đều không phải người hiền lành gì.”
“Nhị tiểu thư, nô tỳ nghe nói tam tiểu thư đột phát bệnh tật, tiểu thư có bị làm sao không?” Liễu ma ma thấy hai người vào sân, vội vàng chạy tới hỏi han ân cần. Sau khi được Lâm Bạch Dư bảo đảm mới buông sự lo lắng.
“Mẹ, không phải tam tiểu thư đột phát bệnh tật, mà là hiệu quả của Lam Huỳnh Thảo phát tác.” Liễu Nguyệt kéo Liễu ma ma, nhỏ giọng nói, “Việc này là do tứ tiểu thư và Hồng di nương làm.”
“Quả nhiên là Hồng di nương, cũng chỉ có người từ trong cung ra mới có thể biết những thủ đoạn mà thường không biết thôi.” Liễu ma ma oán hận.
Hồng di nương chính là cung nữ mà hoàng đế ban cho Bảo Lăng hầu. Cũng là vì tầng thân phận này mà địa vị trong phủ của bà ta có thể sánh ngang với quý thiếp, địa vị của con gái bà ta cũng chỉ ở dưới đích nữ Lâm Bạch Xu. Bởi vậy Lâm Bạch Quyên mới có thể ức hiếp Lâm Bạch Dư một cách tùy tiện như vậy.
“Mẹ, để con kể cho mẹ nghe chuyện này. Lúc con với tiểu thư đang ở trong tiệc ngắm hoa đã thấy có người đánh nhau...” Liễu Nguyệt thì thầm kể hết những chuyện mình đã gặp phải cho Liễu ma ma nghe. Liễu ma ma nghe xong cũng chắp tay trước ngực nói là Bồ Tát phù hộ.
“Không phải Bồ Tát phù hộ, mà là bản lĩnh của nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư đã được thần tiên dạy cho bản lĩnh.” Liễu Nguyệt biện giải.
Liễu ma ma liếc nàng một cái trắng mắt: “Thần tiên với Quan Âm Bồ Tát đều là tiên như nhau. Nói không chừng người dạy nhị tiểu thư bản lĩnh chính là Quan Âm nương nương thì sao? Quan Âm nương nương có năng lực hóa thân thành ngàn vạn thứ. Nhất định là Quan Âm nương nương quá thích nhị tiểu thư, chẳng những cho chúng ta đến bên cạnh chăm sóc nhị tiểu thư, còn tự mình tiến vào trong mộng dạy bản lĩnh cho nhị tiểu thư nữa. Không được, mẹ phải đi thắp ba nén hương, tạ ơn Quan Âm nương nương ngay.”
Nói xong, bà lập tức chạy về nhà mình, bỏ lại Lâm Bạch Dư cùng Liễu Nguyệt đứng nhìn nhau, buồn cười không thôi.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồng di nương vẫn quá tự cao tự đại, cho dù bà ta học được một ít thủ đoạn ở trong thâm cung, nhưng bà ta cùng lắm cũng chỉ là một cung nữ làm việc vặt vãnh, ngay cả đại cung nữ bên cạnh quý nhân bà ta cũng không với tới được, nếu không thì bà ta đã không bị ban cho người ta làm thiếp. Những đại cung nữ có phẩm cấp khác đều được ban cho người khác làm chính thê, vì vậy những thủ đoạn mà bà ta học được cũng đơn sơ thật sự. Mà Lâm phu nhân thì xuất thân từ thế gia đại tộc, học được những thủ đoạn trong hậu trạch cao minh hơn nhiều, sao có thể không nhìn ra Hồng di nương giờ trò được? Đặc biệt là sau khi phát hiện trên quần áo mới của Lâm Bạch Xu cũng có Lam Huỳnh Thảo, tâm tư của Hồng di nương đã bị bại lộ không sót gì.
Sau khi Lâm Quân Hạo về phủ, lập tức bị Lâm phu nhân mời đến chính phòng. Lâm phu nhân lấy chứng cứ ra cho Lâm Quân Hạo xem, Lâm Quân Hạo xem xong sắc mặt biến thành màu đen.
Lâm phu nhân thấy sắc mặt của Lâm Quân Hạo, trong lòng cười lạnh. Hồng di nương là người Lâm Quân Hạo sủng ái nhất, không biết là hắn muốn xử lý Hồng di nương như thế nào?
Thở dài một tiếng, Lâm phu nhân nói: “May là Đại Nha đầu không mặc quần áo do phòng may vá đưa tới, cũng đúng lúc ngắm hoa yến phải ngừng lại một cách khó hiểu, nếu không thì khi hai cô nương trong phủ đều phát bệnh hiểm nghèo, có lẽ Bảo Lăng hầu phủ đã không còn mặt mũi, nói không chừng còn liên lụy các cô nương khác trong tộc mất.”
Nghe xong những lời này, mặt Lâm Quân Hạo càng đen hơn. Hắn luôn luôn coi trọng mặt mũi của gia tộc hơn bất cứ thứ gì khác, nếu không thì khi đã biết rõ thân phận của Lâm Bạch Xu cùng Lâm Bạch Dư bị đổi hắn đã không cố tình sai tiếp. Trước kia hắn sủng Hồng di nương là do thấy nàng ta làm người thức thời lại xinh đẹp. Bây giờ mọi chuyện sự đã vỡ lở, Lâm Quân Hạo chỉ còn sự chán ghét đối với Hồng di nương.
“Đây là dã tâm lớn.” Lâm Quân Hạo nói. Hắn biết mục đích của Hồng di nương là Ngũ hoàng tử, nhưng nàng cũng không thử nghĩ xem, tướng mạo Lâm Bạch Quyên đã kém hơn ba tỷ tỷ, tài học càng bị đại nữ nhi bỏ xa vạn dặm, tính cách thì không ngoan ngoãn bằng nhị nữ nhi, nhan sắc thì không quyến rũ bằng tam nữ nhi. Được, cho dù cả ba nữ nhi đều bị hai mẹ con họ ám toán thành công, nhưng trong kinh thành còn có nhiều tiểu thư khuê các ưu tú hơn cơ mà? Sao Ngũ hoàng tử ó thể để mắt tới Lâm Bạch Quyên được?
Hết chương 16
________________
P/s: Gần Tết rồi Editor nhiều việc quá, có nên nghỉ edit tới ngoài mồng 6 Tết không nhỉ mọi người?