Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ

Người yêu tennis 6


trước sau

Edit: Cơ Hoàng

Nữ chính và Julie đều nóng lòng muốn biết suy nghĩ của Charice, muốn biết Charice có tình cảm mà hai người không muốn có với Angela hay không. Nam phụ thì hy vọng là có, thấy Charice mãi không nghẹn nổi ra một câu, nam phụ rất coi thường. Mẹ nó, tên này đàn bà vậy, nói chuyện cũng không thoải mái, sao Tiểu Ưu  lại thích hắn được nhỉ?

“Anh thì sao? Có khỏe không? Có còn đánh tennis không? Học đại học ở đâu? Có bạn gái chưa?” Lâm Bạch Dư nhận thấy nếu đợi Charice mở miệng, nàng sẽ phải đứng ngốc ở đây với hắn, đành mở miệng. Nàng hỏi mấy vấn đề theo cốt truyện.

Charice trả lời có nề nếp: “Anh rất khỏe, vẫn còn đánh tennis, tham gia Câu lạc bộ tennis đại học Khải Đức. Bạn gái của anh là Chủ nhiệm Câu lạc bộ tennis, tên là Tiểu Ưu.”

Nữ chính nghe thấy nam chính nói với Lâm Bạch Dư rằng mình là bạn gái của nam chính, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“À!” Lâm Bạch Dư lên tiếng, “Chúc tình cảm của hai người ngọt ngào, lâu lâu dài dài.”

“Cảm ơn.” Charice nói cảm ơn một cách khô khốc. Lời chúc phúc của Lâm Bạch Dư cũng không làm hắn vui vẻ, ngược lại còn có cảm giác chột dạ.

“...” Lại im lặng, Lâm Bạch Dư hỏi những điều mình muốn biết xong, không biết nên nói gì. Hai người nhìn nhau không nói, nam phụ đã bắt đầu hoài nghi, coi người như vậy là tình địch, có phải quá hạ thấp giá trị của mình hay không.

“Andy có khỏe không? Cậu ta vẫn đánh tennis chứ?” Cuối cùng Charice cũng tìm được một đề tài, hỏi.

“Giờ anh trai đang học Luật ở đại học Châu Lập New York. Anh ấy gia nhập Câu lạc bộ tennis của trường, tiếp tục đánh tennis. Cách đây không lâu anh ấy còn đại diện trường học tham gia giải thi đấu tennis sinh viên toàn Hoa Kỳ, đạt top năm. Anh trai không cam tâm, đang khắc khổ huấn luyện, tranh thủ sang năm đoạt được quán quân.”

“Top năm toàn Hoa Kỳ sao?” Charice kinh ngạc, “Andy đã trở nên lợi hại như vậy rồi à? So với cậu ấy, anh kém cỏi quá.”

Lâm Bạch Dư nói: “Dù sao thì hoàn cảnh trong nước cũng kém hơn nước ngoài. Anh trai nói thiên phú của anh không hề thua kém anh ấy, còn yêu tennis hơn anh ấy. Nếu anh ra nước ngoài, không chừng còn đoạt được chức quán quân.”

Charice nghe mà mắt tỏa sáng, hưng phấn hỏi: “Andy nói anh như vậy thật hả?”

Lâm Bạch Dư gật đầu: “Anh ấy vẫn luôn coi anh là đối thủ duy nhất.”

Charice càng vui sướng hơn: “Cậu ấy cũng là đối thủ duy nhất của tôi.”

Charice động tâm, đúng là tennis ở Hoa Kỳ phát triển mạnh hơn nhiều so với trong nước. Mới gần hai năm, Andy bỏ xa hắn. Nếu hắn vẫn tiếp tục ở lại nước học tập tennis, khoảng cách với Andy sẽ càng ngày càng xa.

Nữ chính rất hiểu Charice, nhìn biểu cảm của Charice biểu tình, biết Charice đã động tâm. Cô ta cắn chặt môi dưới, lườm Charice, xem hắn lựa chọn như thế nào. Có điều Charice vẫn chưa lựa chọn ngay, hắn lại đổi đề tài nói chuyện với Lâm Bạch Dư.

“Chân của em... trông rất giống người bình thường.”

“Nó do cha mẹ chuyên môn nghiên cứu chế tạo cho tôi, sử dụng rất thuận tiện, cũng rất thoải mái.” Lâm Bạch Dư cười nói, “Dù tôi có đi ở bên ngoài, cũng không có ai nghĩ tôi là người tàn tật.”

“Xin lỗi...”

“Tôi đã nói rồi, không cần xin lỗi, đây là sự lựa chọn của tôi.”

“Ừm, mấy năm nay anh đã tích một ít tiền, ngày mai sẽ đưa lại cho em.”

“Tôi đã nói không cần rồi, tôi cũng không thiếu tiền.” Lâm Bạch Dư kiên định từ chối, “Hay là anh muốn dùng tiền tài để bán đứt sự áy náy với tôi?”

“Anh không có ý này...” Charice nóng lòng, muốn giải thích nhưng lại không biết nói như thế nào, vì thế càng sốt ruột hơn.

“Không cần giải thích, chuyện qua rồi thì cho nó qua đi. Tôi không nhận tiền của anh
đâu, anh cũng không cần để trong lòng.” Lâm Bạch Dư nói xong, nhìn nhìn sắc trời, “Khuya rồi, tôi về khách sạn đây. Buổi biểu diễn hôm nay rất hao tâm tốn sức, tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Anh đưa em về.”

“Không cần.” Lâm Bạch Dư chỉ về hướng nữ chính, “Tôi nghĩ cô gái kia có quen anh, anh đi xem thử đi, hình như cô ấy không thoải mái cho lắm.”

Charice quay đầu, nhìn theo hướng Lâm Bạch Dư chỉ, kinh ngạc hô lên: “Tiểu Ưu.”

Thì ra không biết Tiểu Ưu đã ra khỏi nơi ẩn trốn từ khi nào, nhìn chằm chằm Charice và Lâm Bạch Dư, chực khóc lã chã.

“Tiểu Ưu? Cô ấy là bạn gái của anh à? Xem ra cô ấy hiểu lầm rồi. Anh giải thích an ủi cô ấy một chút đi, tôi đi trước.” Lâm Bạch Dư không muốn trở thành chất xúc tác của Charice và nữ chính, phất tay gọi một chiếc xe taxi, chui vào, cư thế rời đi.

“Tiểu Ưu, sao em lại ở đây?” Charice tiến về phía nữ chính. Đột nhiên nữ chính quay đầu lại, quyết tuyệt chạy đi. Charice muốn đuổi theo, lại bị nam phụ ngăn cản.

“Nhìn cho rõ lòng mình đi, rốt cuộc người mày thích là ai. Trước khi thấy rõ lòng mình thì đừng gặp Tiểu Ưu, cô ấy không phải hàng dự phòng.” Nói những lời này xong, nam phụ xoay người đuổi theo nữ chính. Charice ngừng chân, hắn rất muốn ngăn nam phụ lại rồi hỏi nam phụ là ai, nhưng bị chậm một bước, không đuổi kịp. Hơn nữa, lời của nam phụ khiến hắn lâm vào hoang mang. Lòng của hắn, rốt cuộc là hắn nghĩ cái gì, hắn thật sự không rõ!

Charice mê mang rời đi, Julie ra khỏi nơi ẩn nấp, khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý. Không uổng công ả dẫn Charice đi xem Angela diễn tấu, hiệu quả quá tốt. Vì Angela, quan hệ của Charice và Hạ Tiểu Ưu có vết rách, ả lại bồi thêm một vài nhát... Chắc chắn hai người sẽ chia tay, đến lúc đó ả nhân cơ hội lẻn vào... Julie không sợ Angela, đến lúc đó Angela đã về Hoa Kỳ, sao có thể đoạt Charice với ả được? Hơn nữa, xem phản ứng vừa rồi của Angela, có vẻ cô ta đã không còn cảm giác với Charice.

Lâm Bạch Dư ở lại Hoa Quốc mười ngày với ban nhạc, sau đó quay về Hoa Kỳ, cũng không gặp Charice thêm lần nào. Nàng cứ tưởng rằng, cả đời này nàng sẽ không có bất cứ sự giao thoa nào với Charice nữa. Nhưng không, nửa năm sau, Lâm Bạch Dư lại gặp Charice. Lúc này là ở trên sân bóng, Charice là đối thủ của Andy, cùng tranh đoạt chức á quân của giải đấu đại học toàn New York. Lâm Bạch Dư nhìn thấy sự vui vẻ trên mặt Andy, hiển nhiên Andy vẫn luôn quan tâm người từng là bạn và đối thủ này, anh vui vẻ vì hai người vẫn có thể tiếp tục tranh đấu tennis ở nơi đất khách tha hương.

Andy và Charice đánh một trận tràn trề vui sướng, cuối cùng là Andy thắng. Dù sao thì Andy cũng đến Hoa Kỳ trước Charice hai năm, kỹ thuật tốt hơn một chút. Sau trận thi đấu lần này, lửa giận và duyên phận của Andy với Charice đã biến mất toàn bộ theo những quả cầu đánh trả. Tuy không khôi phục đến trình độ bạn tốt như lúc trước, nhưng ít ra khi đối mặt với Charice, anh không còn vừa thấy mặt đã muốn đấm Charice mấy phát như trước nữa.

“Sao cậu lại sang Hoa Kỳ?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện