Edit: Hoangforever
Beta: Cơ Hoàng
Lân Bì Mẫu Yêu đã gần trong gang tấc, Mạc Phàm có thể ngửi thấy mùi hôi thối trên người con quái vật này.
Móng vuốt hung dữ càng lúc càng gần, Mạc Phàm không kịp nghĩ nhiều, ngưng tụ một quả cầu lửa màu hoa hồng đỏ tươi trong lòng bàn tay.
Bình tĩnh, chờ quái vật này phóng tới cách mình ba mét, Mạc Phàm hung hăng vung tay, ném quả cầu lửa trong tay về phía Lân Bì Mẫu Yêu.
Hỏa Tư – Bạo Liệt!!
Một đoàn liệt diễm màu hoa hồng đỏ nổ ầm ầm trong không khí, sóng nhiệt đập lên người Lân Bì Mẫu Yêu, đồng thời lực chấn động cũng đẩy bay Mạc Phàm.
Mạc Phàm cưỡng ép thay đổi vị trí trên không trung, rơi xuống trung tâm sân khấu ở phía dưới.
Mà Lân Bì Mẫu Yêu cũng thật biến thái, Hỏa Tư – Bạo Liệt cũng chỉ khiến nó ngừng một chút, móng vuốt sắc bén của nó vẫn tiếp tục chém ra!
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!”
Ánh sáng lạnh giao thoa, sắc bén như kiếm. Lệ trảo[1] như có vô số lưỡi dao sắc bén điên cuồng chém loạn trên không trung, ngay cả ngọn lửa hoa hồng đỏ rực Mạc Phàm phóng ra cũng bị móng vuốt nhọn hoắt cắt thành nhiều phần.
[1]Trảo: móng vuốt.
Lệ trảo: móng vuốt sắc nhọn, hung tàn.
Có một số móng vuốt tán loạn đã sượt qua người Mạc Phàm, trên cánh tay, lồng ngực, thậm chí má trái Mạc Phàm đều xuất hiện vết máu.
Vết thương trên cánh tay tương đối sâu, đã chạm vào xương cốt, khiến Mạc Phàm đau đớn hít sâu vào một hơi.
Cũng may vết thương trên lồng ngực và má trái không quá sau, nếu không hắn đã mất mạng.
“Băng!!!”
Mạc Phàm nặng nề ngã xuống sân khấu, máu trên người lại phun ra.
Thực lực của Lân Bì Mẫu Yêu lúc này đã mạnh hơn ban đầu rất nhiều, không những tốc độ nhanh đến kinh người, tần suất móng vuốt sắc bén đan xen cực nhanh, tạo thành một trận gió lốc đao kiếm. Nếu vừa rồi không có sức nổ của Hỏa Tư – Bạo Liệt ngăn cản một chút, có lẽ hắn đã biến thành một đống thịt nát.
Trung tâm sân khấu đã biến thành một đống hỗn loạn, nữ yêu xanh vàng xuất hiện, khiến các sinh viên chạy trốn toán loạn.
Một vài sinh viên còn chút bình tĩnh bắt đầu thi triển ma pháp đối kháng với nữ yêu xanh vàng. Thế nhưng hiện trường đang cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa mọi người cũng không biết lúc nào người bên cạnh mình sẽ xé toang lớp da biến thành yêu quái, nên dù là người có sức chiến đấu, nhưng vẫn rất chật vật.
Khi Mạc Phàm rơi từ trên không trung xuống sân khấu, cũng không có ai quan tâm tới hắn, mà chỉ khiến mấy cô gái đang trốn về phía này hét lên chói tai.
Xác chết rơi từ trên không trung xuống, đối với các cô gái thì cảnh tượng này đâu chỉ dùng từ kinh sợ để hình dung.
“Đứng cách xa nơi này một chút!!” Mạc Phàm nhìn mấy cô gái đang hét to như gặp quỷ này mà cảm thấy tức giận.
Uổng công bọn họ học ma pháp nhiều năm như vậy, là Pháp sư, khi gặp phải yêu ma phải nên lập tức tỉnh táo để chiến đấu. Vậy nhưng lúc này lại chạy tán loạn như một bầy cừu non, không hiểu bọn họ thi đậu vào Học viện Minh Châu kiểu gì nữa.
“Mạc Phàm! Mạc Phàm! Anh không sao chứ?” Giọng nói ân cần của Linh Linh truyền vào tai hắn.
Mạc Phàm trèo lên từ cái hố, dùng tay lau vệt máu kéo dài trên khuôn mặt mình...
Sau vụ vừa rồi, trên cả mặt hắn đều là máu.
“Chưa chết đâu, nó đến cấp Chiến Tướng rồi!” Mạc Phàm trả lời, mắt nhìn chằm chằm con Lân Bì Mẫu Yêu đang cười điên cuồng cách đó không xa.
Lân Bì Mẫu Yêu lộ ra vẻ đắc ý, thậm chí nó còn có tâm trạng thưởng thức hình ảnh đám người đáng thương đang bị đàn con của mình truy đuổi, hưởng thụ cảnh tượng quần thể đi săn thức ăn một cách máu tanh và tàn nhẫn kia.
“Hạp hạp ~~~~~!!!!”
“Hạp hạp ~~~~~~~!!!!”
Đúng lúc này, mấy nữ sinh đang hỗn loạn chạy trốn bỗng ngã xuống mặt đất.
Móng tay bọn họ bắt đầu dài ra, bắt đầu xé lớp da mềm mại của mình.
Bọn họ để lộ lớp vảy, để lộ đôi mắt tham lam, đói khát. Bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Lân Bì Mẫu Yêu, toàn bộ ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm người đầy máu, thè chiếc lưỡi dài ra ngọ nguậy trong không khí.
Rất nhanh, mấy nữ yêu xanh vàng ở phía dưới và đàng sau sân khấu đang truy đuổi con mồi cũng ngưng hành động, chuyển hướng về phía Mạc Phàm, từ từ bò lên sân khấu.
Lân Bì Mẫu Yêu đứng cách đó không xa cũng không tiến lại gần Mạc Phàm, bởi vì nó biết Liệt Quyền – Oanh Thiên của Mạc Phàm rất lợi hại. Nên khi chứng kiến dưới chân Mạc Phàm có Tinh Đồ Hỏa hệ, nó không dám mạo hiểm bước tới, mà ra lệnh cho đám nữ yêu xanh vàng ở xung quanh bao vây Mạc Phàm lại.
Mặc dù ma pháp Hỏa Hệ Trung giai Liệt Quyền lợi hại, những cũng không chịu nổi bị nhiều yêu ma như vậy bao vây!
Nhìn thấy xung quanh có tám nữ yêu xanh vàng bao vây mình, Mạc Phàm không dám phác họa Tinh Đồ nữa.
Liệt Quyền của hắn không thể đánh
chết được mấy nữ yêu này, hơn nữa một khi hắn tung bài tẩy này ra, Lân Bì Mẫu Yêu sẽ không còn kiêng kị mà xông tới xé hắn thành mảnh nhỏ.
“Chậc chậc, giết ngươi xong, nơi này sẽ thành sào huyệt của ta.” Lân Bì Mẫu Yêu phát ra âm thanh quái dị, giọng nói chứa đầy sự chế nhạo.
Lúc trước Linh Linh phân tích hoàn toàn chính xác, sau khi Lân Bì Mẫu Yêu ký sinh lên con người, đã có trí tuệ nhất định và khả năng nói tiếng người.
“Mạc Phàm, Mạc Phàm, chúng em dự định sẽ xông vào. Đành phải bỏ lại những người bị ký sinh, nếu không sẽ càng có nhiều người chết hơn!” Giọng nói của Linh Linh truyền tới tai Mạc Phàm.
“Nó có trí tuệ, nếu các người xông vào, chắc chắn một trăm nữ sinh ở đây sẽ phải chết.” Mạc Phàm nói.
“Còn tốt hơn để cả sân vận động này biến thành hang ổ của bọn nó, mi vốn không thể giết chết Lân Bì Mẫu Yêu!” Một tiếng gào thét xông vào tai Mạc Phàm, đương nhiên giọng nói này không phải của Linh Linh.
Mạc Phàm không biết người vừa nói chuyện là ai, nhưng chắc chắn là một người ra quyết định trừ họa lần này.
Bọn họ muốn hi sinh hơn một trăm nữ sinh bị yêu ma ký sinh sao?
Hơn trăm mạng người?
Tất cả đều là những cô gái tuổi từ mười tám đến hai mươi, nếu để thi thể của bọn họ ở cùng một chỗ, cảnh tượng đó sẽ đau đớn tới mức nào?
Giờ phút này, trong đầu Mạc Phàm không khỏi hiện lên hình ảnh cô gái đầu tiên hắn cứu.
Bò ra từ cơ thể của một con quái vật người đầy vảy, không một mảnh vải che thân, nhưng lúc đó Mạc Phàm không hề có một chút tà niệm, bởi vì cô gái bị hành hạ đến nỗi tiều tụy, da thịt tái nhợt đến nỗi tím tái, không còn màu máu. Cả người cô dính đầy chất nhờn nhưng vẫn cố bò ra ngoài theo bản năng. Lúc đó, sự xinh đẹp, tôn nghiêm, cảm giác thẹn gì đó đều không đáng được nhắc đến, cô, chỉ muốn sống sót mà thôi.
Cũng vì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nên hắn mới xông vào đây.
Nói hắn kích động hay gì cũng được, bởi vì hắn tin chỉ cần người bình thường nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng sẽ mong muốn mình có thể cứu sống được càng nhiều người hơn nữa.
Hắn hít vào một hơi thật sâu.
Lau vết máu trên mặt.
“Cho tôi thêm một chút thời gian.” Mạc Phàm rất chân thành, rất chân thành nói với vị chỉ huy ở bên kia.
“Cậu không giết được nó, nó đã cấp Chiến Tướng, làm sao cậu có thể giết chết được nó? Hiện giờ chúng tôi đang đứng ở cửa vào.” Đội trưởng đầu trọc của Đội Liệp Yêu tức giận nói.
Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy một học viên của Thanh giáo khu không có năng lực giết chết yêu ma, hiện giờ Đội Liệp Yêu đã quyết định hi sinh trăm người bị ký sinh để cứu lấy bốn năm nghìn người khác!
Thảm án thì thảm án, còn hơn để bốn, năm nghìn người hoàn toàn biến thành quái vật!
“Khốn kiếp! Tôi đã nói cho tôi thêm một chút thời gian, con mẹ nó, ông nghe không hiểu à!!!” Mạc Phàm tức giận chửi ầm lên với đầu dây bên kia.
...
Bên ngoài sân vận động, Liệp Vương đứng trên đầu Cự Thú, người đàn ông mặc áo da xinh đẹp, Lý viện sĩ, Chủ nhiệm hệ Chu Chính Hoa, đội trưởng đầu trọc của Đội Liệp Yêu nghe thấy tiếng mắng chửi thì ngây ngẩn cả người.
Đội trưởng đầu trọc của Đội Liệp Yêu tức giận đang định mắng lại thì Liệp Vương đứng trên đầu con Cự Thú màu xanh bỗng mở miệng.
“Cho cậu ta thêm chút thời gian.”
“Nhưng mà...”
“Bọn họ cũng có quyền được sống sót.”