Tôi ngồi bên cạnh giường, nhớ lại câu nói của Đại T trước lúc đi ra cửa.
Đại T lúc ấy đã nói một cách rất mờ ám: Chưa biết chừng, đêm nay cậu lại có được một cuộc hội ngộ như hằng mong ước ấy chứ!
Nhìn cô gái đang nằm mềm nhũn trên giường như đống bùn nhão kia, tôi tự hỏi, không biết đây có phải là linh nghiệm từ lời nguyền của Đại T hay
không?
Hai mắt cô ấy nhắm chặt lại, đã ngủ rất say rồi. Hàng
lông mi vừa dài vừa cong kia còn vương vài giọt nước mắt lấp lánh. Nhớ
lại cảnh dìu cô ấy từ quán bar ra ngoài đón taxi, rồi lại cõng cô ấy về
nhà, cũng thật là một cảnh khiến người ta phải giày vò không ngớt.
Bây giờ, khi cô ấy đã ngủ say rồi, tôi bèn lấy khăn mặt mới lau mặt cho cô ấy. Một khuôn mặt thanh tú, trang nhã hiện ra trước mắt tôi, so với
khuôn mặt nhợt nhạt ban nãy, khuôn mặt bây giờ đã non tơ và mềm mại hơn
rất nhiều.
Cô ấy là một cô gái như thế nào? Hai lần gặp gỡ, cô
ấy đều chỉ có một mình, hôm nay lại càng tệ hơn, một thân một mình đến
quán bar tìm trai bao! Nhớ lại cảnh ban nãy phải vừa kéo vừa quăng cô ấy ra khỏi quán bar, cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh đường nôn thốc nôn
tháo, nôn xong lại bật khóc nức nở.
Cô ấy vừa khóc vừa gọi mẹ,
nói rằng cô ấy đau lắm. Cố hết sức để gào lên, đêm khuya thanh vắng, thi thoảng có một vài người qua đường tò mò quay sang nhìn khiến tôi lúng
túng không biết phải làm thế nào. Chỉ biết vỗ nhẹ lên tấm lưng trần của
cô ấy để giúp cô ấy nguôi ngoai phần nào.
Cô ấy bỗng nhiên gọi
tên một ai đó, rất mơ hồ, tiếng gọi khẽ đến nỗi tôi không thể nghe rõ
tên của người ấy, cô ấy nói: “**, em ở đây, anh đang ở đâu…” Việc mà tôi có thể làm được lúc đó chỉ là vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, an ủi cô ấy. Tôi
lúc ấy thậm chí còn không biết cô ấy tên gì.
“Em ở đây, anh đang ở đâu?” vì vừa khóc vừa nói nên âm thanh trở nên nghẹn ngào và trầm đặc khiến ai nghe thấy cũng phải mủi lòng.
Cô ấy bỗng nhiên ngẩng
đầu lên nhìn tôi, hàng lông mi vừa được nước mắt rửa sạch trở nên thuần
khiết như chiếc lá sen đầu mùa hạ còn vương vấn những hạt sương mai. Sau đó, cô ấy nhìn tôi, nở một nụ cười bất cần để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt và hai lúm đồng tiền nhỏ xinh. Sắc màu vàng nhạt của đèn đường lan tỏa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy khiến cô ấy càng thêm dịu hiền
hơn. Nụ cười mê hồn đó khiến tôi hồn xiêu phách lạc, trái tim khẽ nhói
đau, chỉ cảm thấy thời gian dường như đang dừng lại.
Tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Uyển Nghi là ai? Tất cả đều được loại ra khỏi não bộ.
Trời đất dần dần nhỏ lại, xe cộ, người đi đường đều trở nên bất động,
thành phố huyên náo cũng bị bỏ ra ngoài. Cả thế giới chỉ còn lại mình
tôi và em. Cô ấy nhẹ nhàng dịu dàng dựa vào tôi, ánh mắt mơ màng, đôi
môi đỏ rực, một mùi hương nồng nàn như có như không len lỏi giữa hai
chúng tôi. Tôi nhìn chăm chú vào đôi môi đang ghé sát lại gần tôi kia,
hơi thở trở nên gấp gáp, chuẩn bị đón nhận đôi môi ấy…
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt đẹp của cô ấy khép lại, cả người cô ấy đổ gục lên người tôi rồi ngủ thiếp đi ngay.
Trước khi ngủ say, đôi môi cô ấy còn kịp tạo cho tôi một bông hoa bay lơ lửng bất định.
Tôi quỳ xuống vỉa hè, ôm trọn cơ thể mềm mại của cô ấy trong lòng, phải rất lâu sau mới choàng tỉnh lại sau cảm giác đê mê ngọt ngào kia. Nhìn
cô gái đang ngủ rất say trong lòng mình, tôi chẳng kịp suy tính gì cả,
đưa tay gọi một chiếc taxi rồi hướng thẳng về phía căn hộ nơi tôi thuê
trọ.
Tôi không thuộc kiểu đàn ông tùy tiện, mặc dù không phải là kẻ háo sắc với tội ác tày trời nhưng cũng không lương thiện tới độ xả
thân mình để cứu khổ cứu nạn. Ngày hôm nay, nếu là một cô gái xa lạ uống say gục ngã trước mặt tôi, tôi cùng lắm cũng chỉ giúp cô ta thuê một
phòng nghỉ trọ đã là nhân nghĩa lắm rồi.
Nhưng, tôi lại đưa cô
ấy về nhà của tôi khi tôi còn chưa biết thân thế, gia cảnh cũng như họ
tên của cô ấy. Thậm chí trước đây, dù đã có duyên gặp mặt nhưng tôi và
cô ấy cũng chỉ là kẻ bán người mua mà thôi.
Con người trên cõi đời này đôi khi cũng có những lúc làm những việc mà ngay cả lý trí cũng không tài nào lý giải nổi.
Nhìn cô gái đang nằm trên giường ngủ một cách bình lặng, nhớ lại tiếng
kêu khóc yếu ớt đáng thương ban nãy: em ở đây, anh đang ở đâu… trong
lòng tôi vẫn cảm thấy nhói đau. Tôi đoán rằng cô ấy đang đợi một người
thân nào đó.
Con gái thường không hay nằm yên khi ngủ, chốc chốc cô ấy lại cựa mình, lúc thì co quắp người lại, lúc thì giang rộng chân
tay. Những lúc cô ấy giang rộng chân tay, chiếc váy gợi cảm trên người
đã không còn tác dụng che chắn gì nữa. Tôi cẩn thận giúp cô ấy cởi bỏ
đôi tất gợi cảm màu đen, một cặp đùi trắng ngần thon dài hiện ra trước
mắt tôi. Ánh mắt tôi lưu luyến nhìn vào nơi đang đều đặn nhô lên hạ
xuống theo nhịp thở của cô ấy một lát nữa rồi kiên quyết kéo chăn đắp
lên người cô ấy. Tôi lại cẩn thận vuốt lại mái tóc cho cô ấy, để mớ tóc
ấy kẹp gọn ra phía sau tai giúp cô ấy ngủ thoải mái hơn.
Phải đến 4 giờ sáng, cô ấy mới ngủ một cách yên lành.
Tôi từ chỗ chưa từng tình nguyện chăm sóc một cô gái đến hôm nay lại có những động tác tỉ mỉ cẩn thận như vừa rồi, mà điều đáng nói nhất là tôi lại cảm thấy rất vui khi làm những việc đó.
Chiếc xắc tay bằng
da nhỏ xinh của cô ấy vứt ngay cạnh giường. Tôi thực sự không thể kìm
nén sự tò mò, giở ngay thấy ví tiền của cô ấy. Trong ví là một tập dày
những đồng tiền mệnh giá 100 khiến tôi không khỏi ngạc nhiên mà đưa mắt
sang nhìn cô ấy thêm một lần nữa. Cuối cùng, tôi cũng tìm ra được tấm
chứng minh thư nhân dân vẫn còn mới nguyên. Bên cạnh tấm ảnh nhỏ xinh là những dòng chữ được in rất rõ: Ngải Mạt, nữ, dân tộc Hán.
Điều
khiến tôi ngạc nhiên nhất, đó là cô ấy vẫn chưa tròn 19 tuổi! Mọi hành
động của cô ấy: mở cửa hàng bán hoa, mang theo không ít tiền mặt đến
quán bar tìm trai bao, cử chỉ lời nói đều là của một phụ nữ trưởng
thành, vậy mà cô ấy lại mới chỉ 18 tuổi!
Rốt cuộc, cô ấy được
sinh ra trong một gia đình như thế nào, thân thế ra sao! Ở độ tuổi của
cô ấy bây giờ, chẳng phải là mới bước chân vào xã hội, còn đang có nụ
cười rừng rực sức thanh xuân như Uyển Nghi và các bạn của cô ấy hay sao? Chẳng phải là đang ở độ tuổi mới bước chân vào cổng trường đại học, mới biết yêu, biết hưởng thụ sự thuần khiết của tuổi trẻ, biết mộng tưởng
về viễn cảnh trong tương lai sao? Nhưng cô ấy lại lưu lạc một mình trong các hộp đêm, trang điểm thật đậm, cố làm ra vẻ yêu kiều, váy áo ngắn
cũn và mỏng manh như cánh chuồn chuồn, thỏa sức đùa giỡn làm đám đàn ông giống như một con chó săn, săn đuổi tới tận cùng. Nhưng cô gái ấy lại
gục ngã trên vỉa hè trong đêm khuya, cặp mắt khép hờ, ai oán thê lương
nói với một người đàn ông lạ mặt, em ở đây, anh đang ở đâu… Cái cô gái
tên gọi Ngải Mạt này đã trở thành một câu đố trong con mắt tôi rồi.
Tôi lại đến bên cạnh giường, ngồi xuống và nhìn ngắm cô ấy hồi lâu. Sau đó, khi đã không chống cự được với sự mệt mỏi, tôi ra ngoài phòng khách nằm ngủ cùng với một tâm trạng ngổn ngang những suy nghĩ.
Ngay
sau đó, tôi gặp vài giấc mơ ngắn ngủi. Cô gái trong giấc mơ của tôi cười một cách thần bí, cười một cách yêu kiều, ánh sáng mùa xuân trong giấc
mơ thật vô cùng tươi đẹp.
Sáng hôm sau, khi tôi còn đang mơ mơ
màng màng bỗng bị ai đó lay tỉnh, hai mắt chưa kịp mở ra đã ngửi thấy
một mùi hương quen thuộc nhưng lại lạ lẫm. Một giọng nói sinh động không lạnh lùng cũng không nhiệt tình vang lên: “Tìm cho tôi một bộ quần áo
mà tôi có thể mặc đi.”
Tôi mở to mắt ra nhìn, đập ngay vào mắt
tôi là khuôn mặt không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào của Ngải Mạt. Tôi vội
nhổm người dậy khỏi ghế sôpha. “Sao?” Cô ấy nhếch mép lên, giống
như cười mà không phải là cười, “làm anh giật mình à?”
Trên tay
cô ấy cầm một cốc nước ấm, đưa về phía tôi: “Tìm mãi mà chẳng thấy trà
để ở đâu, ừm, uống đi.” Giọng của cô ấy không hề có chút âm sắc của mệnh lệnh nhưng lại có sức hấp dẫn một cách thần kỳ. Tôi cầm lấy cốc nước,
uống một hơi hết sạch. Dường như mỗi người, khi đứng trước ý trung nhân
của mình đều cảm thấy gò bó không yên, cũng bởi vì quá yêu thích nên mới gò bó.
Cô ấy nhìn tôi chăm chú, lần này thì đã nở một nụ cười:
“Đồ ngốc!” Điệu bộ đó giống như một người chị gái đang trách mắng cậu em nhỏ bé, ngây thơ của mình vậy. Mỗi lần cô ấy nhìn tôi, tôi đều thấy
căng thẳng và gò bó, giống như tôi đang là khách còn cô ấy là chủ nhân
của ngôi nhà này vậy.
Tôi nghĩ tới độ tuổi thực sự của cô ấy,
muốn có một hành động chế giễu nhưng lại bị những hành động thành thục
của cô ấy chặn đứng lại. Cô ấy đang đứng từ trên cao nhìn xuống phía
tôi. Khuôn miệng thướt tha yêu kiều kia thực sự đã khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Muốn nói một điều gì đó, vừa mở miệng ra, suýt nữa lại cắn vào
lưỡi của mình!
“Quần áo thế này còn mặc gì được nữa?” Cô ấy cúi
xuống nhìn chiếc váy đầy rẫy những vết nôn hôm qua của mình, “Tôi muốn
tắm rửa một chút, anh hãy tìm cho tôi một bộ quần áo mà tôi có thể mặc
đi.” Cô ấy không buồn hỏi xem tôi là ai, hỏi xem đây là đâu, cũng gần
như không để ý xem tối hôm qua cùng tôi về đây như thế nào. Trước mặt
một người đàn ông lạ mặt mà cô ấy vẫn yêu cầu một cách tùy tiện như thế
khiến cho tôi cảm thấy không mấy hài lòng.
Con người thấm đẫm
phong trần của cô ấy đã chứng tỏ cô ấy là người có lập trường đối lập
với những quan niệm đạo đức thông thường rồi, tôi không hiểu được, tôi
còn thầm phẫn nộ vì điều gì cơ chứ.
Tôi nhìn theo ánh mắt ra
hiệu của cô ấy, vừa hay chạm phải bộ ngực lộ ra tới một nửa của cô ấy,
trắng ngần tinh khiết đến lóa cả mắt!
Sau đó, tôi bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt rồi lại nhận được cái nhìn khinh miệt từ phía cô ấy.
Cô ấy cứ để chân trần như vậy bước vào nhà tắm. Cổ chân trắng ngần kia
được đeo thêm một sợi dây chuyền bằng vàng trắng. Cặp mông tròn trịa,
săn chắc khe khẽ rung rinh trước mắt tôi, hơi thở của tôi lại bắt đầu
trở nên gấp gáp.
Cô ấy là một người phụ nữ như vậy, chỉ cần một
vài cử động nho nhỏ cũng khiến đàn ông thèm thuồng ham muốn, nhưng lại
bị chặn lại bởi một khí chất cao quý, thần bí khiến đối phương lại không dám tùy tiện khinh nhờn.
“Tìm thấy quần áo thì mang giúp tôi vào trong này nhé.” Trước khi bước vào nhà tắm, cô ấy còn buông lại sau lưng một câu.
Cũng may là Uyển Nghi đã để lại khá nhiều quần áo ở đây, tôi tiện tay lấy đại một bộ quần áo rồi đến gõ cửa phòng tắm.
Nhè nhẹ gõ vài tiếng, bàn tay tôi bỗng nhiên khựng lại giữa chừng, do dự không biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Cửa đã được mở ra, trong làn sương khói mờ mịt đó, Ngải Mạt để xõa tóc, nghiêng đầu đưa tay ra phía tôi chờ đợi.
Cô ấy có đang mặc quần áo không? Cô ấy đang không một mảnh vải che
thân? Khỏa thân hoàn toàn? Tôi sợ nhìn thấy tấm thân lõa lồ của cô ấy
mặc dù trong thâm tâm tôi vẫn muốn một lần được chiêm ngưỡng thân hình
kiều diễm đã khiến tôi hồn xiêu phách lạc nhưng lại nửa kín nửa hở mỗi
lần xuất hiện trước mặt tôi ấy… Nhưng, khi cô ấy thực sự đứng đối diện
với tôi, tôi lại nhắm mắt lại một cách đầy bản năng.
“Làm cái gì vậy! Đưa quần áo cho tôi!” Cô ấy bắt đầu thúc giục.
“Ờ, ờ!” Tôi bấy giờ mới hoảng loạn mở mắt ra nhưng lại nhìn thấy cả
người cô ấy được quấn gọn trong chiếc khăn tắm. Tôi cảm thấy xấu hổ vì
những suy đoán ban nãy của mình, vội vàng đưa cho cô ấy bộ quần áo đang
cầm trong tay.
Ngải Mạt không buồn đóng cửa nhà tắm ngay, cô ấy
lật giở vài cái bộ quần áo đang cầm trong tay, lạnh lùng nói: “Có bạn
gái rồi à? Bạn gái của anh cũng giản dị nhỉ.”
Tôi ậm ừ vài câu,
tình thế đó khiến tôi không biết nên đi chỗ khác hay đứng yên tại đó.
Không kìm chế được, đôi mắt tôi lại lướt một lượt trên thân thể của Ngải Mạt. Da của cô ấy trộn lẫn cùng màu trắng của khăn tắm. Tấm khăn tắm
đang lười nhác bao bọc lấy cơ thể còn vương nhiều giọt nước, góc khăn
bên ngực trái được cuộn lại và buộc thành một nút thắt nhỏ.
“Anh cũng thật là tự cao.” Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, bỗng nhiên thốt lên câu nói đó.
Tôi hơi sững lại, “Hả?” một tiếng.
Cô ấy có ý gì vậy! Lẽ nào đang ám chỉ điều gì về tôi? Mồ hôi bắt đầu
túa ra trong lòng bàn tay tôi, phong cách phong lưu phóng khoáng thường
ngày đã không cánh mà bay từ lúc nào rồi. Đứng trước mỹ nữ có nhiều kinh nghiệm giang hồ này, tôi chỉ giống như một đứa trẻ mới lên ba tuổi.
Cô ấy thản nhiên nói tiếp: “Rõ ràng là tối hôm qua đã xem trộm ví của
tôi nhưng lại không lấy đi một đồng tiền nào.” Thấy tôi có suy nghĩ lệch lạc, cô ấy nhướng nhướng cặp lông mày, chụm miệng lại mỉm cười, cố gắng làm ra vẻ ngây thơ, nghiêng đầu ngắm nhìn tôi, chậm rãi nhả từng chữ
từng chữ một, “Như thế không gọi là tự cao hay sao?”
Tôi thấy mình lại bị cô ấy đùa giỡn! Trước mặt cô ấy, tôi chỉ là một chú hề được đem ra mua vui những lúc rỗi rãi mà thôi.
“Tôi không làm cái nghề mà cô nghĩ!” Lòng kiêu ngạo của tôi đã trỗi dậy, tôi lạnh lùng nói.
Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi một cái rồi đóng cửa phòng tắm, bỏ lại cho
tôi mùi thơm của sữa tắm và tiếng nước từ vòi sen chảy tí tách bên
trong.
Ngải Mạt tắm gội xong bước ra ngoài. Cô ấy mặc bộ quần áo của Uyển Nghi, sạch sẽ và khỏe mạnh như một nữ sinh trung học. Khuôn
mặt xinh xắn không một chút son phấn cũng không nhuốm một chút bụi phong trần.
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy rất lâu, cô ấy cũng bị ánh nhìn
của tôi khiến cho lúng túng, ngượng ngùng nói: “Quần áo của bạn gái anh
sao mà trẻ con vậy!”
Ngay sau đó tiếng mở khóa cửa lách cách
vang lên, đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng. Tôi chưa kịp chuẩn bị gì
cả, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Uyển Nghi đã hiện ra, “Chồng ơi,
ngày mai thi rồi! Hôm nay dẫn em đi ăn đồ Tây…”