Đêm dần dần về khuya, các cửa hiệu hai bên đường bắt đầu lần lượt đóng
cửa. Màn đêm đã giấu đi vẻ ồn ào náo nhiệt của ban ngày. Ngoài ánh sáng
vàng vọt, xiên xiên khi tỏ khi mờ của đèn đường ra, không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ. Bầu trời đầy sao nhưng lại vô cùng trống vắng. Tôi ngồi
trước cửa hàng hoa, nơi có treo tấm biển “Nhàn đợi hoa nở”, y hệt như
một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, làm bạn với đêm đen, tiêu điều một
cách dị thường.
Những ký ức về Uyển Nghi của hai năm trước đây
vốn đã mờ nhạt, nay lần giở lại, tô đậm thêm hồi ức, vật còn người đã
xa. Ngoài một chút cảm khái tận sâu thẳm đáy lòng ra, tôi không thể tìm
được lời lẽ nào để miêu tả sự hổ thẹn của tôi đối với Uyển Nghi vào lúc
này.
Nó giống như là sự ứng nghiệm từ câu nói đùa của hai năm về trước, “Nếu anh bỏ rơi em, thì anh cũng sẽ bị cô gái đó bỏ rơi.”
Sau đó, tôi gặp Mạt Mạt. Vì Mạt Mạt mà tôi bỏ rơi Uyển Nghi, cuối cùng, tôi cũng bị Mạt Mạt bỏ rơi.
Tôi mỉm cười một cách bất đắc dĩ. Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ
sáng. Tôi biết rõ trạng thái chiếc điện thoại hiện nay của Mạt Mạt nhưng vẫn thử gọi cho cô ấy. Quả nhiên là đang tắt máy.
Tôi tự hỏi,
lẽ nào, cô ấy cũng đã đóng cửa cả trái tim dành cho tôi hay sao? Nhớ lại lần đầu tiên gặp Mạt Mạt, thái độ của cô ấy cũng lạnh lùng như vậy. Đó
là câu chuyện cũ từ rất lâu rồi nhưng cũng là một kỷ niệm mà tôi đã khắc cốt ghi tâm…
Tôi không phải là một người đàn ông lãng mạn, tuy
nhiên, tôi thấy việc mua hoa tặng bạn gái nhân ngày lễ tình nhân là một
điều tất yếu.
Ngày mùng bảy năm đó, tôi đã bị tiêm nhiễm từ
những khuôn hình quảng cáo trên ti vi từ hàng mấy tuần trước, ý tưởng
cho ngày lễ tình nhân cũng đã âm ỉ trỗi dậy. Lớn lên theo cùng ý tưởng
đó là cái nắng như thiêu như đốt cả ngày lẫn đêm của mùa hè.
Kỳ
nghỉ hè năm ấy, tôi đắm chìm hoàn toàn trong sự dịu dàng, mềm mại như
nước của cô bạn gái xinh đẹp Uyển Nghi. So với sự ngọt ngào trong tình
yêu của chúng tôi, cái nắng chói chang kia dường như chẳng thấm tháp gì.
Ai nói rằng tiên nữ thì không ăn thức ăn chín trên trần thế? Uyển Nghi
cũng có thể được coi là tiên nữ của nhân gian, nhưng cô ấy lại cũng có
đầy đủ những tố chất của một người vợ đảm đang. Khi cả hai còn chưa khám phá hết sự mới mẻ của tình yêu, tôi đã cảm thấy tôi và Uyển Nghi đang
cùng sống chung như những cặp vợ chồng bình thường rồi.
Từ khi
tôi dọn ra ngoài trường thuê nhà ở, từ một góc độ nào đó, tôi và Uyển
Nghi đã chính thức sống chung với nhau. Khi sống chung với Uyển Nghi
dưới một mái nhà, cái mà tôi có được không phải là cuộc sống chăn gối
mặn nồng mà chính là sự yên bình, nề nếp, là những bữa ăn đầy đủ, đúng
giờ mà chỉ một gia đình mới có được. Ngủ sớm dậy sớm, một ngày ba bữa,
hoa quả no nê, cai thuốc cai rượu. Mới chỉ được nửa tháng mà vòng eo của tôi đã tăng thêm ba centimet!
Lúc bấy giờ, tôi không hề nghĩ
lung tung gì cả. Tôi toàn tâm toàn ý đắm chìm trong ánh mắt hiền thục
của Uyển Nghi. Tôi cảm thấy tình yêu là như vậy, cảm thấy thỏa mãn với
tình cảnh hiện tại, không nghĩ tới điều gì khác.
Uyển Nghi nói,
hoa hồng hay hoa bách hợp đều tầm thường, cô ấy thích hoa Cát Cánh. Rồi
sau đó có thể nhắm mắt lại, đọc ra hàng loạt những câu nói có liên quan
tới loài hoa này.
Buổi chiều ngày mùng bảy năm đó, Uyển Nghi
đang bắt đầu chuẩn bị bữa tối, tôi nói là muốn đi dạo một chút rồi giữ
nguyên chiếc quần cộc đang mặc trên người, xỏ chân vào đôi dép lê, mở
cửa, nhằm hướng mấy cửa hàng bán hoa gần trường học thẳng tiến. Vừa đi,
tôi vừa tưởng tượng ra vẻ vui sướng bất ngờ của Uyển Nghi khi nhìn thấy
những bông Cát Cánh tươi rói từ tay tôi.
Tôi thường nghĩ, đó là
sự đùa giỡn của số mệnh, là sự chỉ điểm một cách bừa bãi của ông trời
khi còn đang mơ màng nhắm mắt. Nếu như không có ý tưởng lãng mạn cho
ngày mùng bảy năm đó, nếu như các cửa hàng hoa gần trường đều bán hoa
Cát Cánh, nếu không có cuộc gặp mặt với bà chủ xinh đẹp của cửa hàng
“Nhàn đợi hoa nở” đó. Nếu không có những điều nếu như đó… Nếu vậy, cho
dù thế nào, tôi cũng sẽ không phải vòng vèo dứt bỏ một cách khó khăn
giữa Mạt Mạt và Uyển Nghi, cũng không phải giãy giụa tranh đấu một cách
đau khổ nhưng cũng đầy hạnh phúc giữa sự say mê mới và tình yêu cũ.
Tôi còn nhớ rất rõ, ngày lễ tình yêu năm đó, ánh mặt trời chiếu xuống
mặt đất vô cùng gay gắt. Mặc dù đã gần tối nhưng ánh nắng gay gắt vẫn
không hề thuyên giảm. Tôi đi lòng vòng khắp mấy cửa hàng hoa gần nhà
nhưng đều có chung một câu trả lời: không bán hoa Cát Cánh.
Tôi
cảm thấy vô cùng chán nản và thất vọng, cố lê tấm thân mệt mỏi, mang
theo một chút hy vọng mong manh, đi về phía những cửa hàng hoa ở xa hơn
nữa. Một lát sau, tôi đã đi tới tận phía nam thành phố từ lúc nào mà
không hề hay biết.
Khu phía nam thành phố cách nhà tôi ở khá xa, tôi rầu rĩ nhủ thầm, nếu lần này vẫn không mua được hoa Cát Cánh thì
chọn đại một bó hoa Hồng rồi về nhà là xong.
Tôi bỗng có một cảm giác rất dễ chịu một cách khó hiểu khi lần đầu tiên đọc dòng chữ viết
trên tấm biển của cửa hàng bán hoa. Lúc đó, toàn thân tôi nhễ nhại mồ
hôi, đứng giữa tiết trời nóng oi ả, cửa hàng hoa trước mặt thì lại đang
được bao bọc bởi hai cây ngô đồng um tùm hai bên, cái tên cửa hàng “Nhàn đợi hoa nở” nghe sao mà giản dị nhưng lại trong mát, ẩn chứa trong đó
là một ý niệm không muốn tranh giành với thế sự, như một người ở ẩn nơi
rừng sâu núi thẳm, không hề muốn vướng bận bụi hồng trần. Cửa ra vào
bằng kính, cửa sổ cũng bằng kính, rèm cửa màu xanh nhạt, chấn song bằng
gỗ, mát mẻ như đang chìm trong làn nước biển mênh mông.
Vì dân
cư ở thành nam chủ yếu là lớp người đã nghỉ hưu, những người già thường
không lãng mạn, không sôi sục với ngày lễ tình nhân như giới trẻ. Chính
vì vậy, ở các cửa hàng hoa khác, nơi tôi đã đi qua, kẻ mua người bán tấp nập, việc làm ăn của những chủ hàng hoa đó cũng trở nên phát đạt trong
ngày hôm nay. Nhưng ở cửa hàng “Nhàn đợi hoa nở” này lại không như vậy,
khi tôi đứng từ ngoài nhìn vào bên trong cửa hàng qua tấm cửa kính,
ngoài cơ man nào là các loại hoa ra, tịnh không một bóng người.
Đẩy cửa bước vào, một bầu không khí tươi mát kèm theo mùi hương thoang
thoảng của các loài hoa bao trùm lấy tôi. Tôi như người bộ hành vừa được uống nước sau cơn khát dai dẳng trên sa mạc, cứ tham lam hít hà từng
hơi dài tất cả những thứ trong lành và thơm mát ấy. Dường như tất cả mọi lỗ chân lông trên khắp người tôi đều được làm ẩm, dễ chịu vô cùng. Bên
trong cửa hàng đang mở nhạc, tôi đưa mắt nhìn quanh, không nhìn thấy
những thứ có thể phát ra âm thanh như loa đài hay máy vi tính gì đó, tuy vậy, bản nhạc Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài độc tấu bằng piano cứ trôi đi miên man như một dòng suối nhỏ, có lúc lại nhẹ nhàng, mềm mại, dịu dàng chảy lượn vòng ngay trước mắt.
Rất lâu sau này, Mạt Mạt mới nói cho tôi biết, cô ấy rất thích đĩa nhạc Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài,
thích bản nhạc được chơi bằng đàn piano hơn là bản chơi bằng đàn violon. Bởi vì, bản đệm bằng violon quá thê lương mà lại thiếu sự nồng nàn của
tình yêu. Còn bản đệm bằng piano, vừa thể hiện được sự thê lương của nỗi buồn đau u uất giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài nhưng lại khiến người
nghe cảm nhận được một mối tình chung thủy, kiên trinh, trường tồn ngàn
năm ấy.
Vì tôi từ nhỏ vốn chẳng nhận được sự hun đúc âm nhạc nào cả nên tôi cũng chẳng có chút hiểu biết chuyên sâu nào về lĩnh vực này, tôi chỉ cảm nhận được rằng, trong rừng hoa lá xanh mơn mởn và tươi mát
như thế này mà mở khúc nhạc đó thì quả là vô cùng thích hợp.
Đàn ông, đại bộ phận thường hay nóng nảy, tôi cũng không nằm ngoài con số
đó. Tôi không đủ kiên nhẫn để thưởng thức tiếp cảnh đẹp nên thơ hữu tình ấy bèn cất cao cổ họng, từ miệng phát ra những âm thanh nghe thật thô
lỗ: “Chủ nhà, có khách mua hoa!”
Mạt Mạt bước ra từ phía sau tấm rèm được xâu bằng những hạt ngọc trai. Giây phút ấy, tôi bỗng nhiên như người bị điện giật, bỗng trở nên vô cùng giữ kẽ, mồ hôi túa ra khắp
người, cảm giác như mình đang làm ô uế cả không gian trong lành thơm mát của của hàng hoa này, làm ô uế cả nữ chủ nhân xinh đẹp yêu kiều còn hơn cả những đóa hoa kia.
Cả người Mạt Mạt có một đặc điểm nổi bật
nhất, đó là trắng, toàn thân trắng như tuyết! Trắng đến nỗi dường như
trong suốt, trắng giống như là kính, là sứ vậy.
Đôi mắt sâu
thẳm, đen láy, điểm thêm vài nét buồn buồn. Vì đuôi mắt hơi xếch lên một chút nên đôi mắt ấy trông càng diêm dúa lẳng lơ hơn. Mái tóc dài ngang
lưng, để lộ vầng trán thông minh. Ngày nay, các cô gái thường thích để
mái Hiển nhi, mớ tóc ngắn trước trán ấy luôn khiến các cô gái trở nên
hiện đại, đáng yêu hơn. Nhưng chắc các cô ấy cũng không biết rằng, vầng
trán trắng trẻo, mịn màng ấy cũng giống như chiếc cổ yêu kiều, trong con mắt của giới mày râu, những bộ phận ấy luôn có một sự mê hoặc khó mà
cưỡng lại được. Tuy nhiên, việc hất ngược tóc ra phía sau, để lộ toàn bộ vầng trán của
mình cũng đòi hỏi phải là những người có một tư chất nhất định. Cô gái đang đứng trước mặt tôi kia là người hội tụ đủ tư chất ấy. Cô ấy không để tóc mái nhưng không vì thế mà mất đi nét xinh đẹp, nhã
nhặn mà lại còn càng nữ tính hơn. Mạt Mạt mặc một chiếc váy quây bó sát
người bằng lụa màu xanh nước biển, dây lưng to bản bằng da màu hồng,
những đường cong mềm mại được phô bày rõ nét, khuôn ngực đầy đặn, thoắt
ẩn thoắt hiện, nửa kín nửa hở sau lần vải của chiếc váy quây. Hai trái
đào tiên trắng ngần, cao vút ấy khe khẽ rung rinh theo mỗi bước đi của
cô ấy. Đôi giày cao gót màu đỏ lại càng tôn thêm sự thon thả, uyển
chuyển của chủ nhân.
Nếu nói rằng, Uyển Nghi là một nàng tiên
trong sáng, không nhiễm bụi hồng trần thì Mạt Mạt lại là một yêu nữ nơi
núi thẳm rừng sâu. Tiên nữ chỉ để ngắm nhìn, còn yêu tinh thì… luôn hút
hết cả hồn lẫn vía của đối phương! Thật ra, nếu chỉ xét ở khía cạnh xinh đẹp, Uyển Nghi chắc chắn không thua kém gì Mạt Mạt, nhưng Uyển Nghi lại không có được vẻ thướt tha, yêu kiều của một người phụ nữ trưởng thành
mà Mạt Mạt đang sở hữu. Trong con mắt của người đàn ông, nữ tính là một
điều vô cùng quan trọng. Cô chủ cửa hàng hoa đang đứng trước mặt tôi
đây, vẻ lạnh lùng lộ rõ sự tinh lanh, tình ý bao bọc vẻ mới lạ. Còn đôi
mắt vừa như có vẻ ai oán, tang thương vừa như không kia càng kiến người
ta hồn xiêu phách lạc.
Khuynh quốc khuynh thành, dung tục! Nguyệt thẹn hoa nhường, tầm thường không chịu được!
Phụ nữ, ngoài khuôn mặt ra, còn cần thêm cả khí chất nữ tính đó nữa.
Lần gặp mặt đầu tiên với Mạt Mạt thật khiến con người ta kinh ngạc. Vốn cho rằng, người con gái đẹp nhất đã ở trong vòng tay mình rồi, không
ngờ, ở một cửa hàng hoa chưa nghe đến tên bao giờ ở khu phía nam thành
phố này, lại có một vật báu trời sinh như vậy.
Trước ánh nhìn trân trối đầy thất lễ của tôi, cô ấy cũng ngây người ra nhìn lại tôi như vậy.
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi lần lượt đi từ trạng thái vui sướng đến kinh
ngạc, rồi lại đến nghi hoặc, rồi cuối cùng lại lộ rõ một vẻ thất vọng
khó hiểu. Còn tôi, trước ánh nhìn dạn dĩ của cô ấy, chỉ có thể dùng mấy
từ hồn xiêu phách lạc để miêu tả vẻ nhếch nhác khốn khổ của mình.
Bộ dạng luộm thuộm trong chiếc quần cộc và đôi dép lê khi ra đường vào
lúc này đã khiến tôi cảm thấy đôi chút buồn bực. Mặc dù đây không phải
lần đầu tiên đứng trước mặt một người phụ nữ nhưng tâm lý căng thẳng, tự ti vẫn khiến tôi không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Mặc dù
tôi cũng được xếp vào hàng cao to đẹp trai nhưng cũng tự nhận thấy rằng
hình thức của mình không thể liệt vào diện xuất chúng được. Tôi lúng
túng như người đứng chờ kết quả thẩm định trước cái nhìn trân trối từ
đầu tới chân của Mạt Mạt. Mặt mũi tôi đỏ lựng cả lên, trống ngực đập
liên hồi tôi dù sao cũng chỉ là một phàm phu tục tử thôi mà, dù đã có vợ hiền thiếp yêu ở nhà nhưng vẫn khó có thể thoát khỏi sự hấp dẫn của một mỹ nhân đã được tu luyện thành tinh kia.
Một giây trước khi tôi sắp quên mình là ai, Mạt Mạt chợt biến đổi ánh nhìn, lập tức quay trở
lại vẻ lạnh lùng như lúc đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, hàng lông mi cong vút khẽ rủ xuống, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Mua hoa gì?” Hai
lúm đồng tiền xinh xắn, đáng yêu thoáng ẩn thoáng hiện trên đôi má phấn
màu hoa đào theo từng câu nói của chủ nhân.
“…” Miệng lưỡi tôi nhất thời cứng đơ cả lại, không nói được câu nào.
“Mua hoa gì?” Mạt Mạt chậm rãi ngước lên nhìn tôi, hỏi lại một lần nữa.
Bộ dạng của tôi lúc bấy giờ như một thằng đàn ông chưa bao giờ được
nhìn thấy phụ nữ, mặc kệ tất cả, muốn mất mặt đến mức nào thì mất mặt
đến mức ấy. Ngay cả luồng tư duy trong đầu tôi cũng bắt đầu có vấn đề.
Khi Mạt Mạt hỏi đến lần thứ hai, tôi vẫn không tài nào nhớ nổi tên loài
hoa mà Uyển Nghi yêu thích!
Mồ hôi lại bắt đầu túa ra trên trán
và hai bên cánh mũi của tôi. Cũng may, tôi là người phản xạ khá nhanh
nhẹn, bèn nói: “Để xem đã, để xem đã” rồi sau đó làm ra vẻ ngó nghiêng
chọn lựa, chắp hai tay ra phía sau, chậm rãi lượn một vòng quanh các
khóm hoa trong cửa hàng. Chỉ có điều, chân trái thiếu chút nữa thì giẫm
lên bàn chân phải. Mạt Mạt không buồn để ý tới tôi nữa, lui về ngồi
xuống phía trước quầy thu ngân. Tôi khẽ liếc mắt về phía ấy, chợt nhìn
thấy hai mắt cá chân trắng ngần lộ ra phía dưới tủ quầy thu ngân. Hai
mắt cá chân càng trở nên mịn màng, xinh xắn và tinh tế khi được tô điểm
thêm bằng đôi giày cao gót màu đỏ.
Vô tình, tôi bị hút hồn luôn vào cái nhìn đó, kết quả nhận được là một cái nhìn lại đầy khinh miệt của Mạt Mạt.
Bị hiểu nhầm thành kẻ háo sắc, tôi cũng không tiện ở lại lâu hơn nữa,
bèn chỉ đại vào một khóm hoa màu đỏ, nói: “Tôi mua ba bông hoa loại
này.” Giọng nói của tôi lạc cả đi cũng chỉ vì quá căng thẳng, hồi hộp.
Mạt Mạt gói hoa cho tôi một cách thành thục, tôi thầm so sánh người với hoa, quả nhiên, người còn kiều diễm hơn hoa nhiều.
Duy chỉ có một điều khiến tôi hơi thất vọng, đó là cô ấy hầu như chẳng
có chút ấn tượng gì về tôi. Sau khi nhận lấy mấy tờ Nhân dân tệ vừa nhàu vừa ướt được rút ra từ túi quần tôi, Mạt Mạt liền biến mất ngay sau tấm rèm bằng ngọc trai. Cô ấy thậm chí còn chẳng thèm quay đầu nhìn lại tôi một cái.
Cửa hàng hoa vẫn trong lành, tươi mát và ngào ngạt
hương hoa, khúc nhạc buồn ai oán về câu chuyện Lương – Chúc vẫn ngân
vang, nhưng người con gái đẹp vừa lạnh lùng vừa đau buồn kia đã không
còn ở đó. Tất cả trở nên duy mỹ đến nỗi xa rời thực tế, dường như từ
trước tới nay chưa hề xuất hiện trên thế gian, đó là một giấc mơ, là ảo
giác, là trí tưởng tượng của tôi về hình ảnh của một nữ thần.
Chỉ là, tấm rèm bằng hạt ngọc trai mà cô ấy vừa đi qua kia vẫn còn đang nhẹ nhàng lay động, còn đang tỏa sáng lấp lánh.
Cầm ba bông hoa không biết tên gọi trên tay, chạy thẳng một mạch về căn hộ của mình, một cảm giác cực kỳ thoải mái trào dâng trong lòng.
Trời đã tối hẳn.
Chỉ đến khi nhìn thấy ánh đèn sáng nơi cửa sổ cùng một mâm cơm thịnh
soạn đang chờ sẵn, chỉ đến khi nhìn thấy Uyển Nghi cùng nụ cười dịu dàng của cô ấy, chỉ đến khi nghe thấy những tiếng nửa bực bội, nửa trách móc của Uyển Nghi, tâm hồn tôi mới thoát khỏi chốn đào nguyên bên ngoài thế giới ấy để trở về với hiện thực phàm trần.
Uyển Nghi nhìn thấy
bó hoa đang chúc xuống đất trên tay tôi thì vừa tức vừa buồn cười, đôi
tay cô ấy giúp tôi lau mồ hôi, chuẩn bị nước tắm còn miệng thì không
ngớt lẩm bẩm: “Chưa nghe ai nói ngày lễ tình nhân lại tặng bạn gái hoa
făngxê! Lại còn tặng ba bông nữa chứ! Đúng là người hay thay lòng đổi
dạ!”
Uyển Nghi mắng tôi là người hay thay lòng đổi dạ, tôi cũng
không có phản ứng gì, bởi vì, tâm trí tôi còn mải chìm đắm trong cái lúm đồng tiền duyên dáng, đáng yêu của cô chủ trẻ trung nơi cửa hàng hoa
mang tên “Nhàn đợi hoa nở” kia.
Hồi lâu sau, tôi vẫn không thể tự giải thoát .