Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
______________________________
Tu Tiên giới hiện nay, người được công nhận là chí cao chí tôn chỉ có bốn người.
Chưởng môn Lý Bất Ngữ của phái Vô Lượng, chưởng môn Hứa Chi Nam của Thuần Dương Giáo, Chưởng môn Kỳ Mộng Sênh của Thương Vũ Môn và võ Phán Quan Chung Quỳ của Minh phủ, vốn bàn về tư cách, bàn về quyền thế, bàn về địa vị, một kẻ tán tiên như Chung Quỳ, đều không thể so với ba vị trước, tu vi pháp thuật, chưa từng đánh nên khó mà bàn về cao thấp, mãi tới tận khi một thần bảo là Chuông Đông Hoàng được ông đoạt được, ông mới được tôn thành “Người đệ nhất thiên hạ”.
Ngoài ra, ba vị kia đều trải qua thời đại của Tông Thiên tử, phái Vô Lượng còn từng kết thông gia với Tông thị, chưởng môn đương nhiệm đại tiên gia mấy trăm năm này, không kẻ nào không phải là người sống sót dưới tay Ma Tôn Tông Tử Kiêu, nên đối với chuyện về ma tu Thiết Đan, kiếm pháp Tông Huyền bọn họ đều giữ kín như bưng. Cho dù Chung Quỳ là người phóng khoáng không gì trói buộc đi nữa, biết đồ đệ mình học kiếm pháp Tông Huyền, cũng không thể không tự mình dẫn người tới Vân Đỉnh giải thích.
Giải Bỉ An là ở lúc nhận ra bầu không khí nghiêm túc này, mới hiểu được mục đích thật sự của chuyến đi này.
Lý Bất Ngữ mặc dù tóc đã hoa râm không còn trẻ trung nữa, nhưng dáng người cũng chẳng có vẻ gì là già nua, vẫn là dáng tùng xương hạc, một thân tiên phong đạo khí. Người này ngồi trên vị trí minh chủ tiên minh, kỳ thực cũng tương đương địa vị Tông thiên tử năm đó, chỉ là chúng tiên gia không cần thư phục xưng thần nữa, cũng không cần nộp thuế tiến cống, vị trí minh chủ này cũng chẳng phải cha truyền con nối, mà được chọn lựa công bằng, mới đổi được thái bình cho Tu Tiên giới mấy trăm năm.
Mừng thọ lần này, ngoài Chung Quỳ ra, những nhà khác cũng đưa tiểu bối trong phái tới dâng quà mừng thọ, lúc Lý Bất Ngữ ngồi ngay ngắn trên chủ vị, các tiểu bối lũ lượt khom mình hành lễ, được cho phép mới ngồi xuống.
Tròng mắt nâu xám của Lý Bất Ngữ quét tới phía Chung Quỳ bên này: “Chính Nam, đêm qua ngủ có ngon giấc không vậy.” Ngữ điệu lão bình lặng, thậm chí có mấy phần ôn hòa, nhưng lại tự có một loại uy nghiêm.
Chung Quỳ cười nói: “Uống no ngủ ngon, đa tạ rượu ngon của minh chủ.”
“Đồ nhi ngươi thì sao? Nghe nói hôm qua thân thể Vô Thường không khỏe.”
Giải Bỉ An chắp tay nói: “Đa tạ Tiên Tôn quan tâm, vãn bối đã không có gì đáng ngại rồi.”
Chung Quỳ ngạc nhiên nói: “Con làm sao thế, sao lại không khỏe rồi?”
Giải Bỉ An nói nhỏ: “Chỉ là nhiễm lạnh chút thôi, đã khỏe rồi.”
Ánh mắt Lý Bất Ngữ lại đặt lên người Phạm Vô Nhiếp.
Phạm Vô Nhiếp cũng lẳng lặng nhìn Lý Bất Ngữ, lòng cười gằn, lão cũng đã già tới mức này rồi cơ.
“À, đây là đồ đệ ta mới thu.” Chung Quỳ nói, “Sau này chức vụ Vô Thường này, do hai đồ đệ của ta đảm đương.”
Lan Xuy Hàn cười nói: “Một đen một trắng? Quá hay.”
Lý Bất Ngữ nói: “Chính Nam, hai vị đồ đệ này của ngươi, không chỉ có căn cốt tuyệt hảo, tướng mạo cũng xuất trần thoát tục, đều là tư chất mà chúng tiên gia tranh đoạt, ngươi tìm thấy ở đâu thế?”
Chung Quỳ toét miệng cười: “Nhặt được.”
Mọi người cũng cười theo, lời này ngược lại cũng không phải thật sự có gì thú vị, chẳng qua là Chung Quỳ rõ ràng đang tránh nặng tìm nhẹ, chẳng ai muốn làm thiên sư mất mặt cả.
Lý Bất Ngữ cũng cười nhạt: “Nghe Xuân Quy nói, các ngươi xảy ra chút hiểu lầm ở Phù Mộng Hội.”
Tống Xuân Quy nói: “Sư tôn, là đồ nhi có lỗi trước, vì điều tra chuyện Mạnh sư huynh bị ngộ hại, đồ nhi mới định đưa hai vị công tử này về Vân Đỉnh hỏi chuyện, lúc đó cũng chẳng biết đây là hai Vô Thường tiên.”
Giải Bỉ An còn chưa kịp đỡ lời Tống Xuân Quy, Phạm Vô Nhiếp đã chẳng khách khí nói: “Đúng là lỗi của ngươi thật, ngươi động thủ trước.”
Lan Xuy Hàn nén cười, chỉ là khóe môi hơi giật giật.
Tống Xuân Quy cứng đờ. Ngay cả trưởng lão chưởng môn các môn phái, thấy hắn cũng sẽ nhượng ba phần, tiểu tử này lần đầu tiên cầm một đoạn kiếm gãy đã dám đòi mạng hắn, lần này còn kiêu ngạo phách lối hơn, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì: “Tiểu tiên quân Vô Thường nói rất đúng, là ta động thủ trước.” Hắn gật đầu với Chung Quỳ, “Mong thiên sư chớ trách.”
Chung Quỳ vắt chân rung đùi, cười vô lại nói: “Không sao, tiểu đồ đệ này của ta không biết trời cao đất dày, ngươi giáo huấn nó giúp ta, ta còn phải cảm ơn ngươi.”
Lý Bất Ngữ nói: “Xuân Quy, con động thủ trước, là con sai rồi, xin lỗi hai vị tiểu tiên quân đi.”
Tống Xuân Quy cũng không già mồm cãi láo, dứt khoát nhận lỗi.
Giải Bỉ An cũng cúi người: “Đều là hiểu lầm thôi, bọn ta cũng không đúng, chân nhân chịu thiệt vì bọn ta rồi.”
“Cho dù là hiểu lầm, nói rõ vẫn hơn.” Lý Bất Ngữ mang thâm ý nhìn Chung Quỳ.
Chung Quỳ hắng giọng một cái: “Lần này lên Vân Đỉnh, có một chuyện quan trọng cần giải thích rõ với mọi người. Vô Nhiếp trước khi bái ta làm thầy, từng bái sư một vị tán tu ở núi Thanh Thành, tán tu này hẳn là cao nhân ẩn sĩ, chưa từng tiết lộ danh tính và lai lịch của mình, giờ đã vân du tứ hải, Vô Nhiếp cũng không biết mình luyện Tông Huyền kiếm, đây là do Xuân Quy nhìn ra.”
“Ồ?” Lý Bất Ngữ nói, “Chỗ nào của núi Thanh Thành, vị cao nhân kia có đặc điểm gì?”
Phạm Vô Nhiếp hé miệng định nói, Lý Bất Ngữ lại bảo: “Xuân Quy, con tìm hiểu kỹ với hắn một chút, tự mình tới núi Thanh Thành một chuyến, phải tìm bằng được vị tán tu kia, bất kể ông ta ở góc nào của Cửu Châu đi nữa.”
Chung Quỳ cúi đầu nhấp một ngụm trà, không lên tiếng.
Giải Bỉ An lén lút liếc sư phụ mình, lại liếc sư đệ mình, nghĩ thầm chuyện này nghiêm trọng hơn y tưởng tượng nhiều.
Lý Bất Ngữ chậm rãi nói: “Chính Nam, ngươi đừng cảm thấy ta chuyện bé xé ra to, ta không phải không tin tưởng đồ nhi ngươi, chuyện này lớn, không thể qua loa, cho dù tán tu này là người phương nào, cũng phải tìm ra được ông ta, tra hỏi rõ ràng, cắt đứt hậu hoạn.”
Chung Quỳ nói: “Ta hiểu lo lắng của Minh chủ, vậy thì tra đi, ta cũng muốn biết tới tột cùng là cao nhân phương nào.”
Phạm Vô Nhiếp hất cằm nhìn Lý Bất Ngữ: “Tiên tôn e ngại Tông Huyền Kiếm tới vậy à?”
Lý Bất Ngữ nheo mắt lại.
Giải Bỉ An rụt cổ một cái, y làm thế nào cũng ngăn không nổi sư đệ không sợ trời không sợ đất này.
Chung Quỳ đầy hứng thú nhìn tiểu đồ đệ của mình.
Lý Bất Ngữ liếc Phạm Vô Nhiếp một cái: “Ngươi tuổi còn nhỏ, hẳn là không biết lai lịch Tông Huyền Kiếm?”
“Luyện kiếm pháp Tông Huyền, cũng chẳng phải ai ai cũng đều trở thành Tông Tử Kiêu được.”
Trong phòng vang lên vài tiếng xì xào..
Ánh mắt Lý Bất Ngữ trầm xuống, bầu không khí cũng đông cứng lại.
Một vị trưởng lão phái Vô Lượng nói: “Tiểu tiên quân Vô Thường, đây là nghé con mới sinh không sợ hổ, hay là do tự tin vì là đồ đệ thiên sư, trắng trợn chẳng kiêng dè gì.”
Phạm Vô Nhiếp châm chọc nói: “Không phải không sợ, nhưng chẳng tới mức như chư vị, sợ
============
Lời editors:
Mừi: Đen nó ghen nó cay tới bóp nát chén trà luôn =)))))