Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
______________________________
Trong cánh tay bị đứt có thi độc lâu năm, Phạm Vô Nhiếp chỉ cảm thấy vết thương không ngừng đau nhức, cả người nhanh chóng phát lạnh, trước mắt mơ hồ.
Giải Bỉ An phong bế mấy đại huyệt đạo trên người hắn lại, sau đó lấy viên Mai Chân Nguyên Ngọc Luyện Đan Từ Mậu đưa cho ra, mở ra sáp ong, đút vào miệng hắn: “Vô Nhiếp, chịu đựng một lát, sư huynh lập tức đưa đệ ra khỏi đây.”
Sau lưng truyền tới tiếng vang sàn sạt, tà túy kia tựa như nhện, bò ra khỏi nơi mai phục trong bóng tối, hốc mắt trống không, đen kịt lạnh lẽo “nhìn” hai người, mà cánh tay thối rữa bị Phạm Vô Nhiếp chặt đứt kia, bỗng nhiên mọc trở lại!
Giải Bỉ An đột nhiên biến sắc: “Hắn là người Thuần Dương Giáo?!”
Tu Tiên giới phổ biến nhất là kiếm tu, kỳ thực kiếm tu cũng thuộc về khí tu, đều tu về nhân khí hợp nhất, nhưng vì người theo kiếm tu nhiều hơn, mới hình thành khác biệt, dưới kiếm tu, nhiều nhất chính là khí tu và võ tu. Khí tu chủng loại phức tạp, tu vũ khí, tu ám khí, tu pháp bảo, tu vu cổ, đa dạng đủ kiểu, còn võ tu chỉ tu một loại, chính là không ngừng rèn luyện thân thể mình, đạt tới mức bách độc bất xâm, kim cang bất hoại, thể lực tuyệt chúng, thậm chí có thể loại bỏ cặn bã tái tạo da thịt, tạo ra một cơ thể mới.
Còn tu phù, tu đan, đều là khả năng phụ trợ các tu sĩ đều có, thông thường chỉ có thầy thuốc, thợ thủ công mới chọn chuyên tu.
Trong thiên hạ, chỉ có một môn phái mà võ tu đạt tới cực hạn, đó chính là Thuần Dương Giáo, cũng chỉ có tu sĩ cấp cao của Thuần Dương Giáo, mới có thể làm chân tay bị đứt mọc trở lại.
Phạm Vô Nhiếp liều mạng nhớ lại những tu sĩ Thuần Dương Giáo đã từng gặp, có ai có thể là tà túy trước mắt này, làm thế nào cũng không nghĩ ra ai phù hợp.
Giải Bỉ An chắn Vô Hạn Bích trước người, đem Phạm Vô Nhiếp ngăn ở phía sau, cảnh giác trừng mắt nhìn tà túy kia, tà túy kia vừa nãy trúng một đòn của hồn binh khí, vẫn còn kiêng kỵ, cũng không công kích ngay lập tức.
Giải Bỉ An quát lên: “Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!” Y cũng không biết tà túy này liệu có còn tìm được chút thần trí về hay không, nhưng có thể kéo được chút thời gian nào hay chút ấy.
Cổ họng tà túy phát ra mấy tiếng khục khục cổ quái, năm ngón tay cũng bấu sát đất, nhưng do dự qua đi, vẫn không thể cống cự lại bản năng bị khí tức người sống mê hoặc, lại nhào tới lần nữa.
Vô Hạn Bích trong bóng tối của sơn động thoáng hiện mấy bóng xanh, linh áp khổng lồ bạo phát từ cơ thể Giải Bỉ An, y ra sức đánh về phía tà túy trước mặt. Tà túy không dám chặn mũi nhọn này, phi thân né đi, từ phía bên cạnh nhào trở lại.
Một người một quỷ mượn xích sắt làm sân mà triền đấu kịch liệt, Giải Bỉ An sau khi nhận ra đối phương là tu sĩ Thuần Dương Giáo, cố gắng né xa, nhưng tốc độ tà túy kia cực nhanh, lực lượng mạnh kinh người, lại còn rút sợi xích bị lỏng kia từ trên tường đá ra, hung ác quật về phía Giải Bỉ An, nơi đập vào, ngay cả đá cứng cũng bị đánh thành vụn bay tán loạn.
Phạm Vô Nhiếp vận khí điều tức, khiến ngọc luyện đan nhanh chóng phát huy tác dụng, chờ ném được cơn choáng váng mệt mỏi kia xuống, mới gia nhập cuộc chiến lần nữa.
Bọn họ ăn ý bày ra trận pháp Bát Quái, dựa vào xích sắt vốn có mà bày trận, bản thân thì biến thành tâm trận biến hóa không ngừng, vây tà ma lại trong phạm vi tấn công của bọn họ.
Một đen một trắng, tức sinh Thái Cực.
Giải Bỉ An lo lắng nhìn Phạm Vô Nhiếp một cái: “Vô Nhiếp, đừng để nó tới gần!”
Thi độc đã làm nửa người Phạm Vô Nhiếp tê dại, hắn biết hoạt động mạnh sẽ khiến độc thi lan nhanh hơn, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nửa người còn lại điều động linh lực truyền vào bội kiếm.
Giải Bỉ An nhìn ra Phạm Vô Nhiếp định dùng chiêu kiếm lần trước dùng đối phó Tống Xuân Quy, nhưng sợ là lần này tà túy còn mạnh hơn cả Tống Xuân Quy, nhỡ đâu một chiêu không thành, thì ngay cả sức chạy cũng chẳng có. Y cắn răng, quyết định đánh cược một lần, Vô Hạn Bích trên tay xoay tròn nhanh chóng, trong hư không hiện mấy tầng ấn chú xanh, ấn chú thay đổi tạo thành từng tầng kết giới, từng lớp từng lớp ngăn đường đi của tà túy.
Phạm Vô Nhiếp quát khẽ một tiếng, dùng tầng thứ bảy của Tông Huyền Kiếm, Kiếm Hồ đằng đằng sát khí nhắm vào tà túy, thế như chẻ tre, sắc bén không đỡ nổi.
Tà túy kia bị ấn chú ngăn cản, không thể tránh khỏi, bị một đòn kiếm khí đánh văng ra, trên eo xuất hiện một lỗ thủng lớn, gần như sắp bị chém đứt ngang!
Giải Bỉ An thừa thắng xông lên, Vô Hạn Bích giáng xuống từ trên trời, đánh vào đỉnh đầu tà túy.
Chỉ cần y đánh bật hồn phách của nó ra…
Nhanh như chớp, tà túy dùng hai tay đỡ lấy trượng trấn hồn đang thế như núi đè.
Giải Bỉ An nghe thấy tiếng xương hai cánh tay tà túy kia vỡ vụn, nhưng thấy sởn tóc gáy lại là y. Tà túy này thế mà đỡ được một kích toàn lực từ hồn binh khí của y!
Tà túy kêu thảm một tiếng, đồng thời đánh bật cả Vô Hạn Bích và Giải Bỉ An đi.
Giải Bỉ An như hòn đá bị ném xuống hồ, mạnh mẽ đập vào vách đá, làm vách đá nứt toác thành “mạng nhện”. Sau đó y rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, cả người tựa như mất đi giá đỡ.
“Sư huynh!” Phạm Vô Nhiếp dùng xong một đòn đã gần như hao hết linh lực, thấy vẫn không áp chế được tà vật này, thì chỉ còn lại một cách cuối cùng, dù cho có bị Giải Bỉ An nghi ngờ, hắn cũng sẽ không để hai người tổn hại trong tay thứ quỷ này được, “Ta dẫn nó vào trung cung, huynh dùng Vô Hạn Bích khóa chặt khảm cung, phong ấn nó lần nữa!”
Giải Bỉ An ho khan ra máu: “Đệ, sao đệ biết phong ấn nó?”
“Ta nhớ ra thần chú.” Phạm Vô Nhiếp móc hỏa phù ném về phía tà túy, tự mình chạy vào mắt trận trong cung.
Giải Bỉ An bò từ đất dậy, nghĩ lại: “Không được, như vậy đệ cũng ở tâm trận!” Phược Hồn Trận tuy dùng để áp chế hồn phách, nhưng nếu dùng trên người sống, cũng tàn khốc như thế, nếu như Phạm Vô Nhiếp không tránh kịp…
“Hết cách rồi, nhanh lên!” Tà túy đều ghét lửa, lần này quả nhiên khiến nó nổi giận, bị Phạm Vô Nhiếp thu hút.
Giải Bỉ An dùng Vô Hạn Bích thay thế xích sắt vừa bị nhổ mất kia, đâm vào khảm cung, linh lực trút xuống điên cuồng, mà Phạm Vô Nhiếp cũng vừa hay dẫn tà ma tới trung cung.
Phạm Vô Nhiếp vừa niệm pháp chú, vừa chạy khỏi tâm trận, trận pháp phủ bụi như bị thức tỉnh, hiện ánh sáng u lam lần nữa.
Tà túy gào thảm một tiếng, vốn thân thể đang cực kỳ cường hãn dần dần co rúm lại thành một cục trong tâm trận, run rẩy như cây cỏ trong mưa rào.
Linh lực trong cơ thể Phạm Vô Nhiếp đã hao gần hết, nhưng hắn nhất định phải chống đỡ trận pháp.
Tà túy này nằm rạp trên đất, đột nhiên khó khăn ngẩng đầu lên, mái tóc rối bời che khuất gương mặt trắng bệch, nhìn về phía Giải Bỉ An, phát ra thanh âm khàn khàn, hết sức thống khổ: “Hoành Nhi… Cứu… Ta…”
Phạm Vô Nhiếp như bị sét đánh, ý nghĩ chợt lóe, trong một khắc, hắn nhận ra người, không, quỷ ở giữa Phược Ma Trận.
Tông, Minh, Hách!
Lòng run lên, trận pháp thất bại trong gang tấc, linh lực Phạm Vô Nhiếp cạn kiệt, hôn mê triệt để.
Tà túy giành lại tự do, điên cuồng đánh về phía Giải Bỉ An.
Giải Bỉ An vận linh lực, định liều mạng một trận.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh kiếm bay tới nhanh như chớp giật, mạnh mẽ xuyên thấu thân thể tà túy, đóng chặt nó trên vách đá.
Bóng người màu đỏ tía đó lập
====================
Lời tác giả: Quyển thứ nhất sắp kết thúc rồi.
Tới quyển thứ hai là có thể gặp tiểu Cửu lớn thành thiếu niên rồi nha ~