Editor: Ngốc Aki.
Đang lúc ngâm mình trong hồ để thanh tẩy, Vân Chiếu Ảnh đột nhiên nói: “Ta muốn làm phù kiều.”
*Phù kiều: cầu nổi.
Bởi vì đang bị thương nên chỉ có thể ngồi bên hồ xem mỹ nhân tắm, Hàn nghiêng đầu: “Vì sao?”
“Không vì sao cả!” Vân công tử không nói lời nào, tiếp tục ngâm. Một lát sau, nhô đầu lên. “Chúng ta so xem ai làm cái tốt hơn.”
Xem ra việc nấu cơm cùng dựng nhà đã đả kích lòng tự tin của Vân, Hàn Kinh Hồng chỉ cười không nói, có chút hối hận trước kia khi muốn tỉ thí, vì cái gì lại không nghĩ tới so vụ này — mặc dù có chút không tinh thần thượng võ, nhưng cảm giác thắng lợi thật tốt đẹp.
“Ta là người bị thương, lấy đâu ra sức chẻ củi xây cầu, Vân, ngươi đang nhân lúc cháy nhà hôi của đó.”
“Tối qua sao không thấy ngươi nói mình là người bệnh…” Vân thấp giọng, nhớ tới việc đêm qua, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, nước lạnh như băng quanh thân cũng ngày càng nóng, dường như tay của Hàn vẫn ở trên người y như tối qua.
Thấy mình càng có phản ứng mất mặt, Vân Chiếu Ảnh đột ngột đứng lên, Hàn không kịp phản ứng, chỉ thấy quần áo y bay lên, hồng phi yểu yểu. (như hồng nhạn vút bay.)
Bỏ lỡ mất thời khắc động lòng người nhất khi mỹ nhân tắm xong, Hàn thở dài.
“Tự nhiên khinh công giỏi thế để làm gì…”
Vân là người nói được thì làm được. Hai ngày sau, trên hồ quả nhiên có một phù kiều.
Năng lực của Vân thì rất nhiều, nhưng tuyệt đối không có thủ công. Chất liệu bất đồng, những tấm ván gỗ lớn nhỏ không đồng đều cùng một chỗ… Ừm… Thật đúng là… Phong cách cổ xưa đáng yêu…
Từ mà Hàn Kinh Hồng vắt óc suy nghĩ nửa ngày mới ra khiến Vân cười tươi như hoa, đồng thời hung hắc đá một cước, đá Hàn xuống nước.
Hàn đã quên, Vân ghét nhất người khác lừa y… Tuy rằng sau khi từ hồ leo lên, quả thật là được thưởng thức mỹ nhân nhiều hơn.
Trong núi bao lâu, mùa đông hay hạ cũng chẳng biết. Chính là nhân thảy tồn tại trên trần thế, sẽ không vì hai người không ở đó mà mất đi.
Khi thương thế chuyển biến tốt đẹp, áp lực xuất cốc cũng gần kề trước mắt.
Bọn họ rốt cuộc cũng không mải người trong núi.
Vân cứ trầm mặc đăm chiêu suy nghĩ, Hàn cũng không phải không hiểu. Đôi khi, chính hắn cũng không rõ, mình rốt cuộc đang theo đuổi cái gì, muốn cái gì.
Sự nhận thức của sư phụ? Sự nhận thức của phụ thân? Vị trí Nhật Quân? Muốn những người từng xem thường hắn phải kính trọng?
Hắn muốn rất nhiều, nhưng lại dường như chẳng muốn gì.
Phật dạy: “Thế nhân có bát khổ: sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, cầu bất đắc khổ, oán tắng hội khổ, ngũ ấm thạnh khổ. “
*Bát khổ: Khổ khi sinh, khi già, khi bệnh, khi chết, khi yêu mà phải chia ly, khi cầu mà không được, khi oan gia đụng độ, về ngũ ấm hưng thịnh: sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Cái này là Phật Lý, tớ cũng chả hiểu.
Biết rõ cầu không được là khổ, nhưng càng khổ lại chẳng biết sao vẫn cầu.
Đáy lòng như thú vật tham lam, không biết lúc nào sẽ nuốt hết tất thảy. Một ngày nào đó, cũng sẽ đem tính mạng của hắn nuốt lấy.
Hắn nói với Vân, nên giải quyết những chuyện phải đối mắt.
Vân không nói gì.
Ngày hôm sau, hai người xuất cốc.
___________________
Lại bước vào giang hồ, đã thấy một mảnh huyết vũ tinh phong. Vì chuyện của Hàn Kinh Hồng, Thần Tiên phủ và Vô Danh giáo lại đấu đá. Vân Chiếu Ảnh tuy không phải người Thần Tiên phủ, nhưng vẫn xuất thân triều đình, cho nên, y không hỏi Hàn Kinh Hồng chuyện gì.
Trên đường ngẫu nhiên gặp phải người quen cũ, nhìn thấy Hàn Kinh Hồng như nhìn thấy quỷ. Giải thích xong, biết được sự thật, tin Hàn Kinh Hồng chưa chết lập tức làn truyền khắp trà lâu tửu quán, truyền tới các góc trong võ lâm.
Khi tin tức tới Thùy Hồng sơn trang, một nữ tử mặc tố y cười nhạt, tháo xuống hiếu hoa trên tóc.
*hiếu hoa: hoa tang.
Vô kinh vô hỉ, vô bi vô thống.
(Không kinh ngạc, không vui mừng, không đau khổ, không buồn bã.)
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hàn Kinh Hồng không chết, chuyện thứ nhất hẳn là phải quay về sơn trang, thế nhưng, Hàn Kinh Hồng lại đi cùng Vân Chiếu Ảnh.
Đường đến Điểm Thương.
Vô số lời đồn đại trên võ lâm truyền đi.
___________________
“Ngươi đã đến rồi.” Người tóc bạc vẫn kiêu căng như cũ, quay lưng về phía đồ đệ.
“Sư tôn gọi gấp, có gì phân phó?”
“Đây là cơ hội, qua lần này, nguyên khí Vô Danh giáo đại thương, nhất định sẽ đổi lại tân huyết, và ngươi, rốt cuộc có thể lên làm Nhật Quân.”
“Ý sư tôn là…”
“Cơ hội để ngươi biểu hiện — ngăn cản đại hội trừng ác diễn ra.”
Hàn Kinh Hồng lẳng lặng nghe người tóc bạc phân tích.
“Lúc trước tổng đàn cử Độc Cô Ly Trần xuôi nam tiêu diệt Huyết Dục Môn, không ngờ nửa đường xuất hiện huynh muội Nhĩ Á Tráp, tiếp quản luôn thế lực của Huyết Dục Môn, khiến bản giáo thất bại trong gang tấc, chưa thể thành công. Hiện giờ, vi sư đã thấy ngươi đàm đạo với huynh muội Nhĩ Á Tráp, chỉ cần chúng ta có thể bảo đảm an toàn cho họ, bọn họ nguyện quy nhập Vô Danh giáo.”
—- Cho nên, trừng ác đại hội vào trùng dương (9/9), tuyệt đối không thể thành công.
Huyết Dục Môn tuy gây họa lớn, nhưng đầu sỏ đã chết, chỉ cần người kế nhiệm có thể đem mọi người đi theo chính đạo, vì lợi ích của chính đạo, còn hơn là vì tiêu diệt địch nhân mà hy sinh bao sinh mệnh.
Cái gọi là chính tà chi niệm, có khi yếu ớt tới nỗi không chịu nổ một kích.
Tên gọi không quan trọng, kết quả mới là trong yếu… Là như thế này.
“Con hiểu rồi.” Hàn Kinh Hồng ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt thần túy dưới ánh trăng có chút mê ly. “Sư phụ muốn Hàn trọng thương Tùng Thạch đạo trưởng?”
“Việc này Thần Tiên phủ cũng nhúng tay, mượn cơ hội đả kích bản giáo. Chỉ trọng thương Tùng Thạch đạo trưởng không thể ngăn cản lời mời dự họp. Vì đại cục, phải…” Người tóc bạc thản nhiên nói: “Giết hắn.”
Phía sau 『 lạc ──』 một tiếng vang nhỏ, Hàn cùng người tóc bạc cùng biến sắc.
───────────────
Thanh niên ở trên núi ra sức chạy, gã biết mình vừa nghe được chuyện không nên — Hàn Kinh Hồng nổi danh thiên hạ, lại muốn vì Huyết Dục Môn mà giết Tùng Thạch đạo trưởng.
Đó là một ác mộng. Hàm răng của thanh niên đập vào nhau, hắn hối hận chính mình sao nửa đêm nửa hôm vì Dạ Đàm hương mà lên núi.
Việc này phải nói cho mọi người biết, để mọi người đề phòng.
Sơn đạo đen tối, cao thấp không rõ, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy ngọn đèn dầu của sơn trang. Thanh nhiên hồng hộc, ngực như muốn vỡ ra, có cả vui mừng… Nhanh nhanh, đi vào là có thể.
Gió lặng, người dừng.
Gã nhìn thấy Hàn Kinh Hồng cùng người tóc bạc ở trước mặt mình.
Gã nghe người tóc bạc kia nói: Nhớ việc Hàn Tín hỏi đường giết tiều phu, đừng vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn.
Gã nhìn thấy Hàn Kinh Hồng gật đầu, nói: Hàn đã biết, sư phụ có thể đi trước!
Gã nhìn người tóc bạc rời đi, Hàn Kiếm trong tay Hàn Kinh Hồng chậm rãi rút ra khỏi vỏ.
───────────────
Ngồi xổm bên dòng suối, chậm rãi bắt tay vào tẩy rửa vết máu, xem tơ máu từng luồng từng luồng tiến vào trong nước suối, Hàn Kinh Hồng không khỏi cười khổ, giơ lên tay kia, nhìn nước suối chảy qua bàn tay tái nhợt. Bọt nước dưới ánh trăng, đen tối đục ngầu.
Muốn rửa cái gì nữa? Còn cần rửa sao? Từ lúc giết người kia, còn có máu ai có thể khiến hắn càng thêm bẩn?
“Hàn.”
Sau lưng khẽ gọi, Hàn không quay đầu lại, nhìn thân ảnh Vân dần dần hiện ra trên mặt suối.
Lại có một người khác mình tới hoàn toàn như thế! Bao nhiều lần, oán Vân vì sao không rời xa mình. Nhưng lúc này…
Hàn đột nhiên đứng dậy, ôm chặt Vân, như muốn dung nhập Vân vào cơ thể mình, nghe tim y đập, ngửi mùi cỏ xanh thơm mát trên người y, vùi đầu vào cổ Vân.
Chỉ cần Vân không phát hiện, chỉ cần Vân còn bầu bạn ta, vậy cũng tốt…
Vô luận một người ti tiện tới mức nào, vẫn luôn khẩn cầu được cứu rỗi.
Vân cái gì cũng không hỏi, vòng tay, ôm lấy linh hồn điên cuồng mà nát vụn này, trong lòng bất lực.
Chỉ cần buông tay, linh hồn này sẽ hoàn toàn vỡ vụn… Nhưng mà, không buông tay, bản thân mình còn có thể chịu thương tổn bao nhiêu lần? Trầm mặc, suối vẫn chảy.
____________________
Việc đời căn bản không phân biệt, luôn có thiện ác hỗn tạp. Vì đại cục, có khi người tốt phải biến mất, ác nhân tiếp tục sống sót. Chỉ sần kết quả là thiện ác có báo, cái gì cũng có thể. Đây là quan niệm mà Hàn tiếp thu từ khi còn nhỏ. Hắn cũng không biết có cái gì không đúng, cũng không biết là mình làm sai. Nhưng hắn biết, thế nhân chắc chắn không tiếp nhận quan niệm này. Cho nên, hắn vẫn không hy vọng Vân biết…
Rõ ràng hắn đã lưu lại Vân dưới chân núi, tại sao lại xuất hiện trong phòng ngủ của Tùng Thạch đạo trưởng? Thấy ánh mắt kinh hoàng của Vân đang nhìn mình, Hàn ngây dại, kiếm trên tay lại như có ý thức, đâm vào ngực của Tùng Thạch đạo trưởng.
Máu kia phun ra, Hàn Kinh Hồng nở nụ cười.
Giống như bình thường, tươi cười, sáng ngời, chói mắt.
Lão thiên gia, ngài đúng là rất chán ghét ta, muốn ruồng bỏ ta…
Máu cũng bắn lên khuôn mặt kinh hãi của Vân. Y nhìn Hàn Kinh Hồng rút lại kiếm, sau đó một chữ cũng không nói, xoay người rời đi.
Màn kia đối với y là đả kích quá lớn. Hàn Kinh Hồng tiếp tục cười khanh khách, cười đến nỗi không cử động nổi.
Nếu hắn không cười, nếu hắn dùng vẻ mặt chân thành biểu đạt hối hận với Vân, Vân sẽ lại tha thứ cho Hàn, giống như trong quá khứ. Y sẽ làm bộ như thế chuyện kia là do y hoa mắt, hoặc là đang nằm mộng…
Nhưng mà, Hàn nở nụ cười.
Y đã không còn cách nào tiếp tục chống đỡ.
Ở cạnh Vân, thấy khuôn mặt kia thanh nhã cao thượng, chính là chứng cứ phạm tội của hắn.
Người giống như hắn, sao có tư cách tìm được hạnh phúc?
Hắn cùng với y, là người của hai thế giới…
Trừng ác đại hội cũng không nhàn rỗi gì — có lẽ đã hóa bi phẫn thành sức mạnh, vẫn khai mở như thường. Nhưng rốt cuộc có thể thành công hay không, Hàn Kinh Hồng không còn quan tâm.
Việc sư phụ giao, còn có lời nói văng vẳng bên tai, một mình hắn mờ mịt tới Điểm Thương, tùy tiện chọn đường, rồi cứ thế đi tiếp.
Cũng không biết đi bao lâu, mang máng thấy bầu trời tối lại sáng, cảm thấy thật mệt mỏi, tùy tiện ngồi xuống ven đường, nằm trên mặt đất.
Biết rõ sớm muộn gì cũng có ngày này, giấy vĩnh viễn không bọc được lửa. Trường hợp Vân rời đi sau khi nhìn thấy vẻ mặt thật của hắn, hắn đã nghĩ bao lần, đoán ngàn vạn khả năng. Vì sao lúc này vẫn khó chịu như thế?
Mất hết can đảm sao? Cũng không phải.
Chỉ là biết rằng, lần này Vân sẽ không bao giờ… quay đầu lần nữa…
Nghĩ đến Vân nhăn mày giật dữ, lại cười, chuyện cũ cứ thế quấn lấy tâm, từng đợt từng đợt co rút đau đớn, giống như bị xé rách.
Khi mới gặp, Vân có thần sắc lãnh đạm lại quật cường, ánh mắt kiêu ngạo mà tịch mịch.
“Ngươi tên Vân Chiếu Ảnh! Thật thú vị, ta tên Hàn Kinh Hồng, tên đôi ta hợp lại, không phải là Kinh Hồng Chiếu Ảnh sao? Xem ra, chúng ta nhất định là bạn tốt!”
Nghe được mấy lời này, có chút lúng túng, Vân cao ngạo hất cằm, lại không biết, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mà tịch mịch như hàn tuyệt của y, sau khi Hàn nói xong, từng ánh lên nụ cười thấp thoáng.
Cô phương nhất thế, cung đoạn hữu tình sầu. Hàn khi đó đã biết, đời này của Vân, không thể rời những lời này.
*cô phương nhất thế, cung đoạn hữu tình sầu: Một đời cô đơn, có tình cũng đứt đoạn.
Hai người gặp nhau,