Editor: Ngốc Aki
Quà 1-5, bất quá mai kiểm tra học kỳ, giờ phải ôn bài cấm tốc. Không chữ vô đầu cũng phải ôn!!!!!!!!!!!!!!!!
Vũ Nguyệt Lưu Tạ trong phạm vi trăm dặm thực sự nổi danh, Vân Chiếu Ảnh không tốn nhiều sức lực mà tìm tới của, mắt thấy trong Bạch Nhật lâu cánh cửa khép hờ, đúng là lúc nghỉ ngơi, đang nghĩ như thế nào mới tìm được Hàn, chỉ thấy A Nhị đi từ bên trong ra, vẻ mặt hậm hực.
“A Nhị.”
A Nhị đang đau đầu, không ngờ tự nhiên có người gọi hắn. Ngẩng đầu lên, thấy một bạch y thanh niên, thiếu chút nữa nước mắt đầm đìa, vội đi lại cạnh y nói nhỏ: “Vân công tử ơi là Vân công tử, rốt cuộc ngài cũng tới. Ngài với thiếu gia từ biệt đã ba tháng, A Nhị lo cho ngài đến chết. Mau lên mau lên, đến giải quyết thiếu gia!”
Giải quyết? Vân Chiếu Ánh cảm khái, nhìn thấy A Nhị vẫn là Hiền Tuệ của ngày xưa, miệng lải nhải không thay đổi, tâm tình buông lỏng, khoái trá đứng lên, trên mặt vẫn không lộ cảm xúc.
“Thiếu gia cũng không biết bị trúng tà gì, mỗi ngày chạy đến nơi này uống rượu. Trước đây rất tốt, gần đây dường như đem thanh lâu thành nhà luôn. Gặp người đòi thi rượu, gặp người là bắt, ngay cả lão bản nơi này cũng đau đầu. A Đại A Nhị nói ngài ấy không nghe, còn nói A Đại A Nhị dong dài quấy rầy hắn. Vân công tử ngài nói cái này là lý gì? A Đại A Nhị dong dài không phải vì tốt cho ngài ấy sao? Cái này là làm ơn mắc oán đó…”
Nghe A Nhị nói như vỡ bờ, Vân Chiếu Ảnh đi phía sau khẽ nhíu mi. Tửu lượng của Hàn tuy là ngàn chén không sau, nhưng chưa bao giờ thi rượu như mạng như A Nhị nói, nếu không phải chuyện nghiêm trọng sẽ không như thế, lần đầu tiên trong tửu lâu biết nhau qua rượu, A Đại A Nhị cũng không lo lắng vậy.
“Vân công tử, thiếu gia ở bên trong.” A Nhị dừng bước, nhấc rèm che kéo lên.
Vừa vào cửa liền thấy mùi rượu xông vào mũi, trên mặt đất vò rượu rỗng ném lung tung, bên trong cửa sổ đóng chặt, ánh sáng u ám, cũng không biết là mấy ngày đã không thông khí, chướng khí mù mịt. Một người ngồi ở chỗ khuất, quay lưng về phía cánh cửa, nghe tiếng bức rèm che khẽ động, cười nói: “Nguyệt nương… Ách, gọi ngươi đi lấy vò rượu sao lại chậm như vậy. Đến đến, bồi bản công tử mộ vò. Yên tâm… Ách, ngươi nhìn đi, bản công tử uống nhiều ngày như thế cũng không say đâu.”
Vân Chiếu Ảnh lạnh lùng nhìn sang bên thấy A Đại đang vui vẻ và một bạch y nữ tử cầm rượu. Nữ tử bị ánh mắt lạnh lẽo của y đảo qua, kinh hãi cúi đầu. Y lấy vò rượu từ tay nàng, đi tới chỗ Hàn, vừa đi vừa đẩy Hàn ra.
Người nọ ngửi được mùi rượu, cười nói: “Phần Tửu ba mươi năm, Nguyệt Nương nàng thật tốt. Có rảnh thì thay ta cám ơn Dương tiểu đệ…”
Vân Chiếu Ảnh mở vò rượu ra, nhấc trên đầu Hàn Kinh Hồng, chậm rãi đổ xuống, hỏi: “Có ngon không?”
Như trời hạn gặp phải mưa, Hàn Kinh Hồng ngay lập tức nhảy dựng lên. “Ai?” Hắn vừa mắng vừa lắc cái đầu ướt sũng, xoay người lại, trên mặt đã có chút râu, ánh mắt trong trẻo nhưng lại như vô thần, còn đâu bộ dáng tiêu dao tiêu sái thường ngày?
Vân Chiếu Ảnh càng nhìn càng thấy lửa giận càng tăng, lạnh như băng ngạo mạn nói: “Ta!|
Nhìn vẻ mặt “Ngươi đòi làm khó dễ ta” của Vân Chiếu Ảnh, nếu là ngày xưa, Hàn Kinh Hồng nhất định không nói lời nào, hai người lao vào đánh nhau trước rồi nói chuyện sau. Nhưng hôm nay, Vân Chiếu Ảnh chỉ thấy hắn kinh ngạc nhìn mình, ánh mắt biến ảo khó lường.
Có điểm không rõ, Vân hừ một tiếng: “Ngươi ngạc nhiên sao?”
Hàn Kinh Hồng chậm rãi lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Vẻ mặt thúi như vậy, đúng thật rồi…”
Sắc mặt đại biến, tiến lên vài bước, dùng sức ôm Vân: “Ngươi rốt cuộc đến đây.”
Lo lắng cùng phẫn nộ mấy tháng qua, hoàn toàn tan biến trong cái ôm này.
Trong nháy mắt tim như ngừng đập, trong nháy mắt nhảy lên như sấm, hóa ra trầm luân đơn giản như vậy.
Trong lòng Hàn Kinh Hồng, thấy ngực áo ướt sũng toàn là mùi rượu, lại bị ôm mạnh như thế, tuyệt đối không thể nói thoải mái, nhưng thật ấm áp. Thân thể cùng thân thể tiếp xúc gần gũi, lắng nghe tiếng tim đập, hồi lâu sau Vân Chiếu Ảnh mới dùng tay đẩy ra. “Cút ngay, thối tửu quỷ!”
Nào ngờ Hàn ôm chặt cứng, một chút phản ứng cũng không thấy. Vân đang muốn một cước đá văng hắn, A Đại lại nhắc nhở: “Vân thiếu gia, hình như công tử ngủ rồi.”
A Nhị bổ sung nói: “Ngài ấy lần này uống say lại ba ngày liền không ngủ, nhìn thấy Vân công tử thì lập tức thả lòng… Xem ra người thiếu gia tin tưởng chỉ có Vân công tử, những người khác tới gần liền bị thiếu gia đuổi đi, mà vừa nhìn thấy công tử liền lập tức thả lỏng.”
Tin tưởng như thế, không biết may hay xui nữa, Vân cố gắng nghiêng đầu, nhưng Hàn vùi đầu trên vai y, căn bản không biết gì, chỉ nghe thấy hô hấp thong thả đều đều. Hơi thở thổi tới bên tai y, ướt ướt ngứa ngửa, ngay bên vùng da cổ mẫn cảm, trừng mắt nhìn A Đại A Nhị: “Các ngươi cứ để hắn uống thế liền ba ngày?”
“Vân công tử, ngài cũng biết, thiếu gia muốn làm chuyện gì, A Đại A Nhị vụng miệng, làm sao nói được ngài ấy. Ban đầu ngài ấy phái A Đại đi mua rượu, A Đại mua nhầm rượu trộn nước, kết quả ngài ấy liền sai người trong viện đi mua rượu ngon lâu năm, cũng không để ý chi tiền…”
“Được rồi.” Ngắt lời A Đại A Nhị, thấy đau đầu vô cùng, lại thấy được ôm như vậy cũng chướng tai gai mắt. “Mau tới giúp ta đỡ cái tên túy quỷ này.|
A Đại A Nhị bước lên phía trước, ba người dùng hết khí lực mới gỡ được Hàn Kinh Hồng ra. Hàn bị ép rời khỏi gối ôm, bất mãn hai tay vung vẩy, tay trái duỗi ra rồi, muốn ôm lấy A Đại. Vân Chiếu Ảnh nhanh tay nhanh mắt, một tay tóm lấy cổ áo A Đại ném ra ngoài, một tay kia khéo léo cử động, ném Hàn lên ghế thái sư.
Lăn qua lăn lại như thế, Hàn vẫn không tỉnh lại, thân mình dựa về phía sau, đầu lệch mà dựa trên tay vịn ngủ.
“Vân công tử –” A Đại bị ném ra ngoài cửa, xoa xoa thắt lưng ai nha ai nha đi đến, không biết bị đụng vào chỗ nào. “A Đại không phải thiếu gia, chịu không được, lần sau xin đừng ném A Đại.”
Vân Chiếu Ảnh hừ một tiếng, chỉnh lại bạch y có chút nhăn, lại dính rượu, coi như đã trả lời. Nhìn Hàn ngủ say, lông mày khép chặt, khóe môi khẽ nhếch rất vô tội. Trông ngủ có chốt không an ổn.
Không còn nụ cười sáng ngời tươi cười, Hàn thoạt nhìn có chút xa lại. Vươn tay, hất ra tóc mái ẩm ướt trên trán hắn.
A Nhị nói: “Vân công tử, xem thiếu gia có chút không an, không bằng…” Hắn do dự, nói tiếp. “Tìm một phòng tạm nghỉ ngay tại Vũ Nguyệt Lưu Tạ đi.”
Hồi tưởng lại cảnh trước sơn trang, Vân Chiếu Ảnh cười lạnh. “Cần gì? Đây không phải cũng trong phạm vi của Thùy Hồng sơn trang sao?”
“Chỉ là…” A Nhị hạ giọng, tâm có điều cố kỵ, còn do dự không nói, Vân đã xen vào:
“Nếu các ngươi sợ thân phận bị vạch trần sẽ mang lại phiền toái cho Hàn, cứ nói là đi theo ta.”
“Khoan đã, chúng tôi cũng phải đi?” A Đại A Nhị trợn trừng mắt.
Vân Chiếu Ảnh liếc ngang hai người một cái. “Chẳng lẽ các ngươi muốn ta tự thân vác tên tửu quỷ này lên núi?”
Nhìn công tử luôn mặc bạch y cao quý trắng trong thuần khiết, A Đại A Nhị không nói gì, dùng sức lắc đầu.
Vân Chiếu Ảnh cười lạnh.
Đã có ta cùng ngươi, ta thật muốn biết, người sơn trang kia đãi ngộ ngươi như thế nào.
Nếu như có chút bất công, ta sẽ thay ngươi đòi lại.
______________
Mặt trời lên đến đỉnh, hoa nở tươi đẹp. Nữ tử cung trang bích lục ngồi ở bãi trống, sửa hoa và cây cảnh, tóc buộc chỉnh tề, quần áo không một chút rườm rà, ngồi ngay ngắn, thắt lưng thẳng, nhất cử nhất động đều phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, là người giáo dục hoàn mỹ không khuyết điểm.
“Nhị phu nhân, Nhị phu nhân, Ngũ thiếu gia đã quay về.”
“Hừ!” Bức tranh nữ tử hoàn mỹ rốt cuộc xuất hiện tì vết, răng rắc một tiếng, chặt đứt nụ hoa mới nhủ. Sắc mặt nàng trầm xuống, đứng lên. Tới gần mà nhìn, khóe mắt hàng mi đã có chút son phấn không thể xóa đi dấu vết thời gian. “Trở về thì trở về, có gì quan trọng, chẳng lẽ bản phu nhân còn phải tự thân nghênh đón hắn?”
“Không phải.” Tiểu nha hoàn thở dốc. “Thiếu gia uống rượu, được ba người mang về đó.”
“Uống rượu?” Giọng của Nhị phu nhân trở nên sắc nhọn. “Sao hắn không uống chết luôn đi? Mặt mũi để đâu không biết, ngươi cố tình chọc tức bản phu nhân sao?”
“Không phải, là tại bên ngoài náo loạn.” Tiểu nha hoàn rốt cuộc cũng nói tới trọng điểm, làm ngừng giọng điệu phẫn nộ của phu nhân.
“Ai dám gây sự ở Thùy Hồng sơn trang?”
“Là ba người đem Ngũ thiếu gia về, bọn họ vào vừa lúc gặp phải Tam thiếu gia cùng Đại tiểu thư…”
Biết con mình gặp phải nghiệt chủng kia sẽ nảy sinh chuyện gì, Nhị phu nhân hài lòng gật đầu. “Bọn họ là khách mà còn dám làm loạn, đáng đời bị giáo huấn.”
Biết rõ Nhị phu nhân tin tưởng con mình như thế nào, tiểu nha hoàn cẩn thận nhìn phu nhân, nơm nớp lo sợ nói. “Tam công tử cùng Đại tiểu thư trước đó là với ba người kia xích mích, sau đó có người nhận ra, hai người cõng Ngũ thiếu gia, là Huyết Ảnh song sát…”
“Cái gì?!” Phu nhân hoa dung thất sắc.
“Sau đó, Tam công tử cùng Đại tiểu thư bị người mặc bạch y phong ấn kì kinh bát mạch.” Tiểu nha hoàn vừa nói vừa có chút ngơ ngác, không biết Huyết Ảnh song sát là ai, vì sao mọi người lại đánh nhau.
“Cái gì?!” Phu nhân mặt mày vặn vẹo. “Báo cáo trang chủ chưa?”
“Chưa ạ, trang chủ đang có khách quý.”
Nghĩ đến thân phận khách quý, sắc mặt phu nhân càng thêm vặn vẹo, không cam lòng mà cầm khăn thêu trong tay xoắn lại. “Lấy gương đến.”
Tiểu nha hoàn vội lấy ra gương đồng tùy thân. Phu nhân soi soi, xác định mình tóc mai một tia không có, trên mặt trang dung hoàn mỹ không tì vết, ra lệnh cho tiểu nha hoàn. “Tìm thêm môn khách ổn định chỗ đó, đừng để Đại phu nhân biết việc này, ta đi tìm trang chủ.”
—
“Phu quân.” Ở ngoài cửa Lý Y Cư, vội vàng bước vào Tụ Anh thính (thính: sảnh lớn, khách sảnh.) mi xanh có chút bất an khẽ nhăn. “Hồng nhi đã trở về.”
Hàn trang chủ không nghĩ tới Nhị phu nhân mình lại xuất hiện lúc này, vuốt râu, cảnh cáo liếc nàng, ha hả cười nói: “Trở về là tốt rồi, nàng dẫn nó đi nghỉ trước, không thấy ta cũng Tiêu tiên sinh đang nói chuyện sao?”
“Chỉ là…” Nhị phu nhân muốn nói ra, thập phần ủy khuất. “Thiếp thân lo lắng Hồng nhi kết giao nhầm người. Phu quân cưng chiều nó thành thiên chi kiêu tử ( con cưng) , đứa nhỏ này cũng luôn luôn cư xử tốt đẹp. Chỉ là gần đây, chẳng những lưu luyến rượu hương, còn kết bạn…”
Hàn trang chủ trừng mắt nhìn Nhị phu nhân đang ủy khuất, Tiêu tiên sinh bên cạnh đã trầm giọng. “Kết bạn với ai?”
Nhị phu nhân liếc Hàn trang chủ, sợ hãi cúi đầu, khóe mắt có thủy quang trong suốt (lóng lánh ánh lệ.) “Đều là thiếp thân quản giáo không nghiêm, không biết nó lại kết bạn với Huyết Ảnh song sát, chắc do uống nhiều rượu, liền kết giao lầm lỡ… Bây giờ đang náo loạn ở tiền trang.”
Hàn trang chủ nghe xong sắc mặt đại biến, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên ở tiền trang có tiếng động lớn xôn xao, chỉ là cách xa, lúc trước không hề chú ý. Cơn giận này không nhỏ, tay vịn bằng gỗ nhất thời vỡ vụn. “Nghiệt tử này nghiệt tử…” Giận dữ quá, không nói nên lời, chỉ thở dốc không ngừng.
Phu nhân vô cùng ủy khuất nói tiếp. “Đình nhi cùng Dục nhi vì ngăn cản chúng, cũng bị đả thương. Phu quân, thương thế của chúng là chuyện nhỏ, nhưng Hồng nhi say rượu mà liên thủ, hạ thủ bất lưu tình, thiếp thân sợ nó thiếu niên đắc chí, gây ra chuyện…”
Tiêu tiên sinh nghe vậy trầm xuống, chắp tay nói. “Hàn trang chủ, việc kết hôn, tại hạ thấy nên hoãn lại chút. Quận chúa lần này hạ quyết định quá nhanh, lúc này lại đột nhiên rời đi, chắc có gì đó thay đổi…” Dừng một chút, lại nói: “Trang chủ cũng nên dạy dỗ hài tử thật tốt, trở thành quận mã, không giống thân phận giang hồ, nếu Hàn thiếu hiệp ở kinh thành mà cũng như thế… Tại hạ xin cáo từ.”
Thấy Tiêu tiên sinh nén giận rời đi, Hàn trong chủ tức đến xanh mặt, nhìn sang Nhị phu nhân bên cạnh vẫn khóc nức nở, cả giận nói: “Tóc dài kiến thức đoản, việc hôn sự thất bại, nàng liền cao hứng như thế?”
Nhị phu nhân ngẩng đầu lên, đã sớm không còn nước mắt. Nàng ngước đầu. “Đúng vậy thì sao? Ta cả đời này sống trong bóng ma của tiện nhân kia, ta không muốn Dục nhi bọn chúng cũng đi theo con đường đó.”
“Nàng… Hừ!” Phẫn nộ phất tay áo, Hàn trang chủ hướng tiền viện lao đi.
___
Nhìn A Nhị một mình một người, liên tục thoải mái mà đem hộ vệ sơn trang tùy ý gạt sang, vẻ mặt khát máu như kìm nén quá lâu.
“Vân công tử, loạn thành như thế không tốt đâu.” A Đại cõng Hàn Kinh Hồng đang say ngủ, nòng lòng muốn ra tay, đồng thời không thể tránh cười khổ — vì cái gì thiếu gia quay về lại náo nhiệt như thế, uy lực Kinh Hồng Chiếu Ảnh cùng một chỗ quả nhiên không cần kiêng kị.
“Ngươi không muốn thay Hàn xả giận?” Vân Chiếu Ảnh nói xong, lạnh lùng trứng mắt nhìn hộ vệ vây quanh phía trước ngăn chặn, không kiên nhẫn hỏi. “Trang chủ các ngươi còn không ra?”
Câu “Đó là chuyện không có biện pháp…” của A Đại và câu “Các ngươi đả thương nhiều người chúng ta như vậy” của bọn hộ vệ đồng thời thốt lên, Vân Chiếu Ảnh xoa nhẹ hai tai, nhíu mày.
Nghĩ đến một nam một nữ kia cùng Nhị thiếu gia không mấy khác biệt, đều nhìn Hàn bằng ánh mắt lạnh lùng khinh bị, Vân biết y không nen nhúng tay, vẫn là không nhịn được mà nổi giận. Cho nên khi người sơn trang nhận ra thân phận A Đại A Nhị, không giải thích cũng chẳng ngăn lại, bảo A Nhị tiếp tục nháo nhào mọi chuyện.
Hiện tại thì hơi bị huyên náo, chỉ sợ Hàn sau khi tỉnh lại, không thể ở lại sơn trang thêm nữa — Vân không phủ nhận mình có dụng ý riêng.
“Hết thảy dừng tay!” Một tiếng quát mười phần giận dữ vang lên, Hàn trang chủ rốt cuộc cũng xuất hiện. Ông ta nhìn thương binh tàn tướng đầu đất, lại thấy Hàn Kinh Hồng được cõng, A Đại vẻ mặt không quan tâm, A Nhị dữ tợn cuồng tiếu, mắt đầy sát ý, Vân Chiếu Ảnh lạnh lùng lẳng lặng đứng một bên, dù ông ta có tâm cơ thâm trầm như thế nào, cũng không khỏi tức giận.
“Không biết các hạ là ai, hôm nay tới Thùy Hồng sơn trang có gì chỉ giáo?”
Người này là phụ thân Hàn Khinh Hồng sao? Ngẩng đầu thản nhiên, Vân Chiếu Ảnh tiến lên từng bước, chắp tay nói. “Tại hạ họ Vân, thảo danh Chiếu Ảnh. Hôm nay đến trang có ý cầu kiến, không có rắp tâm.”
“Vân Chiếu Ảnh?” Hàn trang chủ vẻ mặt xanh mét nói. “Ngươi là “Phù Vân Phiêu Bình” nổi danh cùng ngô nhi? (cách gọi con cái trong nhà.) Nếu đã như vậy, vì cái gì mang theo Huyết Ảnh song sát tới đây gây sự?”
“Huyết Ảnh song sát năm đó một trận mà thua, hạ mình làm nô, sớm cải tà quy chính. Hôm nay theo vãn bối lên núi, cũng là theo lẽ, không dám nhiều chuyện. Là Tam công tử và Đại tiểu thư của quý trang vừa thấy chúng ta liền khiến trách, còn nói hai người thân phận bất minh, hạ lệnh tấn công.”
“Nói như thế là lỗi của sơn trang chúng ta?” Hàn trang chủ không phải không biết thái độ của người thân với Hàn Kinh Hồng, nhưng hôm nay mọi việc không thuận lợi, lại có nhiều người bị thương như vậy, há có thể xem nhẹ. “Ngay cả Vân công tử cũng biết Huyết Ảnh song sát thân phận bất minh, thì không nên đưa bọn họ vào Thùy Hồng sơn trang. Thùy Hồng sơn trang luôn luôn lấy thi thư gia truyền, không dung tặc tử vào cửa.”
*thi thư gia: kinh thi và thư kinh. Ở đây chỉ nhà có gia giáo.
“Song sát đã sớm cải tà quy chính. Thùy Hồng sơn trang thi thư gia truyền, vậy mà không thể chấp nhận hai người đã thay đổi thành người tốt.”
“Cải tà quy chính cũng chỉ là lời mình ngươi. Chúng nếu thực sự cải tà quy chính, mấy