Editor: hungtuquy
Hai người hô hấp triền miên ở bên nhau, vật màu đỏ tươi thật lớn ở hai chân căng chặt của cô ra vào, vì nam nhân không ngừng thọc vào rút ra mà làm ra phản ứng.
"Dịch Hàn......!Sắp...!Không được..." Nguyên Sắt Vi một bàn tay che ở bên môi, một bàn tay chống đẩy trên lồng ngực của hắn.
Phía sau lưng bị thân cây ma sát làm cô có chút hơi đau, nhưng phía trước lại có một trận khoái cảm thật lớn, nàng thở hổn hển, muốn rên rỉ kêu to, nhưng lại có điều cố kỵ.
hoa huy*t mềm nhẵn tinh tế gắt gao bao lấy côn th*t cứng rắn, Thôi Dịch Hàn ở trong hoàn cảnh này xuất hiện các loại kích thích làm hắn càng thêm cầm lòng không đậu.
Động vật núi rừng kêu to, không khí độc đáo, còn có khả năng lúc nào cũng bị người phát hiện l......!
Hắn ôm vòng eo của cô, làm Nguyên Sắt Vi hoàn toàn rời khỏi thân cây, trọng lượng toàn thân đều đè ở trên người hắ,.
Bộ ngực đầy đặn đè ép lên lồng ngực của hắn, bị ép tới thay đổi hình.
Vốn dĩ tóc dài được buộc chặt giờ phút này đã rơi tán lạn trên lưng, che đậy cái cổ trắng nõn, làm tăng thêm một mạt phong tình lười biếng.
"Bảo bối ~ chúng ta trở về......" Thôi Dịch Hàn nhịn xuống dục vọng muốn thọc vào rút ra, hôn hôn gương mặt của Nguyên Sắt Vi.
Nguyên Sắt Vi hoảng lạn nhìn quần áo dừng ở gần thân câu cây phụ cận, vòng lấy cỏi Thôi Dịch Hàn, thở dốc nói: " Vậy...!Quần áo đó phải làm thế nào?"
Thôi Dịch Hàn nghiêng mắt liếc một cái, khẽ cười nói: "Một hồi lại đến lấy."
Nói xong, lập tức ôm Nguyên Sắt Vi hướng tới động maf đi.
Mỗi đi một bước, Thôi Dịch Hàn đều sẽ cố ý nhẹ nhàng mà ở kia hoa huy*t va chạm một phen, làm lưng Nguyên Sắt Vi rên rĩ không thôi, "Không......!A......".
Vốn dĩ khoảng cách chỉ mất năm phút đồng hồ lại kéo dài tận mười phút.
Nguyên Sắt Vi không hài lòng Thôi Dịch Hàn đối với nàng như vậy, đem đầu nam nhân nhấn xuống vú mình.
Thôi Dịch Hàn trước mắt chỉ nhìn thấy một mảng da thịt tuyết trắng, một bên gương mặt còn có một cái quả hồng đào theo hắn đi lại, ở trên mặt cọ tới cọ lui.
Hắn nhéo nhéo mông thịt Nguyên Sắt Vi, hung tợn nói: "Có phải hay không muốn ta ở chỗ này liền làm em?"
Nguyên Sắt Vi lung tung đánh giá bốn phía, khoảng cách đến hang động chỉ còn hai ba mét.
So với tại đây trần trụi với thiên nhiên thì nàng thà làm ở nơi sơn cốc u ám kia hơn.
Lập tức liền kéo đầu hắn ra, làm tầm nhìn Thôi Dịch Hàn có ánh sáng, hô: "Dịch hàn...!Chúng ta đi vào làm......"
Thôi Dịch Hàn nhìn nhìn bóng đêm trong sơn động, giây lát gian liền hiểu ý nghĩ của Nguyên Sắt Vi, khóe miệng vẽ ra một cái ý vị thâm trường, không hề cố ý khiêu khích Nguyên Sắt Vi, bước nhanh đi vào trong sơn động.
Chợt vừa vào hoàn cảnh đen nhánh, thân thể Nguyên Sắt Vi theo bản năng liền khẩn trương, Thôi Dịch Hàn bị nàng mút vào khoái cảm thay nhau nổi lên, đem Nguyên Sắt Vi để ở trên vách tường của hang động